Chương 31: Cách mạng thành công, anh hùng tiếp tục cố lên

Khải Nhĩ đi rồi, mang theo một phần không cam lòng. Bởi vì y nhìn thấy được quyết tâm của tân thủ lĩnh này, chính mình không thể lay động .

Nhìn bóng dáng tuổi trẻ mất mát biến mất trong bóng đêm, Lôi Thiết Nhĩ cười khổ một chút.

Ước nguyện ban đầu của y đối với Bạch Hạo không có đổi, nhưng là tâm tình đã sớm thay đổi. Biết bắt đầu quan sát sắc mặt Bạch Hạo, cẩn thận lắng nghe hắn nói, nhìn hắn cao hứng, bản thân cũng sẽ cao hứng theo.

Có lẽ đây là yêu. Tuy rằng nghĩ như vậy làm cho Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy chính mình có điểm buồn nôn, nhưng sự thật chính là như vậy. Trước kia không phải không có giống cái theo đuổi y, nhưng y không có cảm giác tâm động như thế. Còn nhớ rõ phụ thân từng nói với mình, nếu thời điểm ngươi gặp được bạn lữ mà bản thân muốn cùng hắn qua cả đời, như vậy, cho dù vì hắn mà chết, ngươi cũng không hề nửa câu oán hận .

Trước kia, Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy giống đực hy sinh vì bạn lữ của mình là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại mới hiểu hết những thâm sâu trong lời nói kia.

Lôi Thiết Nhĩ nhìn cửa phòng Bạch Hạo đóng chặt, đột nhiên có chút e lệ.

Y vừa rồi đứng ngoài cửa phòng cùng Khải Nhĩ nói nhiều như vậy, kỳ thật cũng vì có thể khiến cho Bạch Hạo nghe được, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ đến Bạch Hạo nghe được những lời nói đó, như vậy…… Lôi Thiết Nhĩ bắt đầu đỏ mặt, chẳng những đỏ mặt, cả người cũng đỏ luôn.

Y cũng bắt trước Khải Nhĩ dùng chân đá tuyết, đá nửa ngày, cảm thấy như vậy không phải biện pháp, hơn nữa, y cũng có lý do đúng lý hợp tình đi vào a, dù sao hiện tại y đã ngủ ở trong nhà này thôi…… Nâng tay nghĩ gõ cửa, do dự một chút, cuối cùng biến thành thú hình, chớp chớp đôi mắt to tròn, nâng lên chân trước cào cửa:"Hạo Hạo…… Mở cửa nga……"

Bạch Hạo đã sớm nghe thấy Lôi Thiết Nhĩ nói chuyện cùng Khải Nhĩ, thời điểm nghe được y nói lên tình cảm với mình, kia thật sự là bách vị tạp trần.

Hắn cảm thấy bản thân còn chưa nhận thức được, thì cơ hồ thật sự đã dung nạp cùng nơi này. Thậm chí hắn đều cảm thấy, ngốc tú tài hoài lưỡng bảo bảo cũng không phải là chuyện kinh dị gì…… Được rồi, kỳ thật thời điểm ăn cơm, hắn đã muốn tưởng tượng ra bộ dáng bản thân khi sinh bảo bảo, cho nên cuối cùng mới thẹn quá thành giận tiêu sái bỏ đi, hắn sợ cứ ở nơi đó thêm một thời gian nữa, sẽ bị người khác nhìn ra bản thân không được tự nhiên.

Lôi Thiết Nhĩ ở bên ngoài gõ cửa, Bạch Hạo phân vân hồi lâu, điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, mới nghiêm sắc mặt như tượng gỗ mở cửa cho Lôi Thiết Nhĩ.

Lôi Thiết Nhĩ vào phòng, thành thành thật thật ngồi ở một bên, nhìn Bạch Hạo nhóm lửa cho giường sưởi. Nửa ngày, mới đáp ra một câu đến:"Lẩu ăn rất ngon, nhưng mà có chút cay ……"

Bạch Hạo cúi đầu nhóm lửa: "Vậy lần sau ăn canh suông ……" Ta dựa vào, ăn cái gì canh suông a, thật muốn vả vào miệng mình một cái, sợ cay thì đừng ăn thôi!

Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh Bạch Hạo, vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt hắn.

Bạch Hạo thân thủ liền chụp xuống:"Súc miệng sao? Đầy mồm hương thịt dê! !"

Lôi Thiết Nhĩ nội ngưu đầy mặt, thật vất vả tim hồng ấm áp nổi lên toàn bộ bị đạp nát, y cúi đầu đi đến cạnh hang nước, muốn cúi xuống uống, lại sợ Bạch Hạo mắng. Không được tự nhiên nửa ngày, mới biến lại hình người, chạy ra ngoài cửa, tìm về váy da thú của mình mặc lại, sau đó súc miệng, rửa mặt rửa tay, thu thập sạch sẽ lại chạy đến bên cạnh Bạch Hạo:"

Hạo Hạo……"

Bạch Hạo có chút đỏ mặt, không biết là bị hỏa thiêu đốt vẫn là thẹn thùng đâu:"Có việc thì nói, không có việc gì đừng gọi bậy !"

Lôi Thiết Nhĩ ổn định một chút tâm tình, thân thủ chải vuốt mái tóc dài bám trên cổ Bạch Hạo:"Tóc ngươi dài rồi."

"Ân…… Vài tháng không có cắt tỉa, đương nhiên là dài ra." Bạch Hạo tò mò nhìn nhìn cằm Lôi Thiết Nhĩ:"Vì sao râu các ngươi không mọc dài đâu?"

Lôi Thiết Nhĩ sờ sờ lên cằm mọc râu thô ráp: "Chúng ta đều như vậy, rất kỳ quái sao? Chỉ có trên tám mươi tuổi, râu mới mọc dài ra."

Bạch Hạo gật gật đầu, hắn biết tiểu miêu tiểu cẩu từ nhỏ đã có râu, nhưng chưa bao giờ quan tâm quá. Về phần thú nhân sau tám mươi tuổi râu mới mọc dài, chuyện này không liên quan đến hắn. Bất quá, từ khi hắn đến nơi này, phát hiện bản thân cũng không mọc râu nữa, chẳng những thế, còn có xu hướng thưa thớt ……

Móng vuốt của Lôi Thiết Nhĩ ở trên cổ Bạch Hạo ấn ấn xoa xoa, sưu tràng quát đỗ (tìm, lục soát ruột cạo bụng, nói chung là tìm kiếm  tìm kiếm đề tài:"Ân, cái kia…… Hạo Hạo, ngươi từng thích ai chưa?"

Bạch Hạo đẩy một bó củi vào trong bếp liền ngừng tay, hôm nay tiểu Âu Cảnh chạy tới nhà Bối Á Đặc ngủ, cho nên giường cũng không tất yếu đốt quá nóng:"Từng có, làm sao vậy?" Người thích? Quả thật từng có…… Khi hắn tham gia quân ngũ, ở trấn nhỏ cạnh doanh trại, có một cô gái đặc biệt xinh đẹp, là cô giáo dạy trẻ. Thời điểm hắn nghỉ ngơi thường thích đến nhà trẻ trong thôn nhìn nàng cùng các tiểu bằng hữu chơi đùa, có thể ở cả nửa ngày.

Nhưng là về sau, cô gái kia không còn ở đây, nghe nói được kẻ có tiền bao làm vợ nhỏ. Tóm lại, nàng biến mất ở trấn nhỏ kia, giống như một chút phấn hồng ký ức, thời gian quá dài, nếu không có ai nhắc, dường như hắn đã nhanh đem một chút sắc hồng này quên đi.

Lôi Thiết Nhĩ có chút khẩn trương, cho tới bây giờ y cũng chưa từng nghe Bạch Hạo nói trong lòng có người thích, hoặc là bản thân thích người có bộ dạng nào, nhưng mà y lại không dám hỏi, sợ hỏi ra rồi thấy người kia vĩ đại hơn bản thân, lúc đó chỉ khiến y khổ sở.

"Nàng đã có bạn lữ." Bạch Hạo thản nhiên bổ sung.

"Nga……" Loại cảm giác sung sướng này đến tột cùng là cái gì, Lôi Thiết Nhĩ không biết, tuy nhiên khi nghe nói tình địch tiềm tàng kia đã có bạn lữ, điều này làm cho y yên tâm không ít.

Bạch Hạo rửa mặt súc miệng, thu thập bản thân sạch sẽ, sau đó đi vào buồng trong, chỉnh sửa thảm lông bắt đầu chuẩn bị ngủ.

Lôi Thiết Nhĩ đi đến, đột nhiên nắm lấy thắt lưng Bạch Hạo:"Hạo Hạo, làm bạn lữ của ta đi, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ đối tốt với ngươi cả đời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!