Âu Cảnh dù sao vẫn là tiểu hài tử, sau khi bôi thuốc xong bắt đầu mệt mỏi rã rời, ngồi dưới đất, đầu cúi xuống ngày càng thấp bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Bạch Hạo bảo nó nhanh đi ngủ, nhưng tiểu Âu Cảnh lại quật cường muốn cùng hắn trông đêm.
Rốt cục, hắn phải cùng Âu Cảnh móc ngoéo, lại ấn dấu tay, nói để mình canh lúc đầu, đến nửa đêm lại để nó canh, mới dỗ được tiểu nam tử hán sớm trưởng thành này nằm xuống bên cạnh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Hạo tựa vào vách đá, nhìn chằm chằm đống lửa phía trước, trong đầu loạn thành một đoàn.
Hắn không biết Thanh Đầu Lĩnh có thể vì bản thân cùng Âu Cảnh mất tích mà rối loạn hay không, cũng không biết Âu Cảnh mất tích rồi thì ca ca nó sẽ chịu hậu quả gì, càng không biết ông chú mình khi biết tin hắn mất tích có thương tâm hay vẫn chỉ là thở dài một tiếng….. Suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy chính mình hiện tại đã lâm vào hoàn cảnh như vậy.
Mặc kệ Âu gia đến tột cùng là như thế nào, khu du lịch Thanh Đầu Lĩnh có thể gặp rắc rối pháp luật nào không, hoặc chú mình có hay không nhớ đến đứa cháu này, tất cả cũng đã cách xa vạn dặm rồi.
Trừ phi bọn họ có thể từ trong khu rừng nguyên thủy không một tín hiệu nào tìm được hai người, nếu không tất cả lo lắng cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ đến đây, Bạch Hạo cười khổ một chút, bản thân đã hai mươi lăm tuổi, nay bị người khác hãm hại, rơi từ khe núi xuống đến địa phương không biết tên này, không biết là họa hay là phúc. Những kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn trước kia bây giờ có cơ hội vận dụng triệt để.
Nhưng mà từ xã hội người ăn thịt người đi vào xã hội thú ăn thịt người, không biết chính mình có thể thích ứng được hay không.
Hắn hướng đống lửa đưa thêm củi, nơi này tất cả mình không biết rõ, rất nhiều thứ đều phải học lại từ đầu. Ngay cả ăn cái gì, cũng khó nhận ra được là có độc hay không. Hơn nữa, nếu mỗi ngày ăn uống không đầy đủ, dinh dưỡng sẽ thiếu hụt, sinh bệnh rồi càng thêm phiền toái.
Hắn không phải Thần Nông, mặc dù mang tinh thần thường bách thảo (trong Thần Nông thường bách thảo: Thần Nông đã tự thử các loại cây cỏ để tìm tác dụng của từng loại), cũng có thể nhận ra loại cây cỏ nào trị cảm mạo, loại nào trị phát sốt, linh tinh.
Nhưng nơi này thực vật cùng động vật ở ngoài tầm hiểu biết của hắn. Nga, nhận biết dược thảo cũng không phải chuyện của Thần Nông, chắc là của Hoa Đà …Bạch Hạo đột nhiên bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn mình là nhân viên cứu hộ dã ngoại, nếu làm quản lý lại gặp chuyện này, trong tay ngay cả dây thừng cùng dao găm đều không có, đoán chừng càng khó sống sót hơn.
Hắn hiện giờ có muối làm gia vị tạm thời, có dao găm, có dây thừng cứu hộ, có dược phẩm, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng chống đỡ được một khoảng thời gian.
Bạch Hạo thấy bản thân vào thời điểm này còn có thể vui vẻ, lên tinh thần thì vô cùng hài lòng, con người thôi, chỉ cần nhận rõ sự thật là có khả năng tồn tại.
Miên man suy nghĩ cả đêm, đến khi sắc trời có chút le lói, Bạch Hạo liền đem tiểu Âu Cảnh ngủ say kêu dậy. Khi hắn ở độ tuổi này, có thể yên ổn ngủ thẳng một đêm là rất xa xỉ, cho nên mới nói, rèn luyện đều phải bắt đầu từ khi còn nhỏ.
Bạch Hạo không hề nghĩ rằng do ngươi là hài tử mà được nghỉ ngơi nhiều đâu. Dù sao cuộc sống ở đây, hắn là chủ lực, cần nghỉ ngơi tốt hơn.
Âu Cảnh không phát sốt, ngủ cả một đêm làm cho khuôn mặt nó nhìn qua phấn chấn hơn rất nhiều. Nhìn đến bầu trời bắt đầu sáng tỏ, vì thế vội vàng đứng lên, đem dao găm ôm vào trước ngực, nhỏ giọng nói với Bạch Hạo:
"Ca ca, ngại quá, em ngủ lâu lắm …."
Bạch Hạo khoát tay, từ vách hang nằm xuống:
"Không sao đâu, em canh chừng động tĩnh, lửa không cần phải đốt nữa, anh nghỉ một chút." Thấy Âu Cảnh gật đầu, liền chìm vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học của Bạch Hạo rất chuẩn xác, hắn ngủ đúng bốn tiếng đồng hồ thì tỉnh lại. Cho nên khi mặt trời còn chưa lên đến đỉnh ngọn cây, Bạch Hạo đã tinh thần phấn chấn đứng ngoài cửa hang.
Lại thêm một ngày mới .
Mặc kệ nơi này là cổ đại hay hiện đại, Bạch Hạo cũng chỉ có một ý niệm duy nhất là phải sống sót.
Chỉ cần còn sống, mới có thể cố gắng để thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, cũng chỉ có còn sống, mới tiếp tục hưởng thụ ánh sáng mặt trời mỗi ngày khác nhau.
Đáng nói là cuộc sống trong hang động đối với Bạch Hạo cũng không phải là chuyện quá to tát. Cho nên khi trời sáng hẳn, hắn liền mang theo tiểu Âu Cảnh bắt đầu tiến hành thăm dò thế giới mới.
Mỗi ngày, bọn họ đều ở trong tình trạng lo lắng.
Trong rừng rậm nguy cơ bốn phía, dường như chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ hoàn toàn biến mất trong màu xanh sâu thẳm nơi đây. Nhưng nam nhân bản tính, không biết bao nhiêu lần vẫn thích lao vào chỗ nguy hiểm, mặc kệ là đã trưởng thành, hay chỉ là nam hài.
Bạch Hạo tính ngày, bọn họ đi vào khu rừng rậm này gần một tháng, thời gian qua hắn đã nhận biết được địa phương nào nguy hiểm, chỗ nào có thể dễ dàng săn được thú, rau quả dại nào ăn được. Thậm chí, hắn còn tìm được một loại rễ cây có tinh bột, còn có một loại quả dại mang vị mặn.
Điều đó khiến cho thức ăn trở nên phong phú hơn. Khi đã đến đây được nửa tháng, bọn họ đột nhiên đi ra được bên ngoài khu rừng, xuất hiện trước mắt không còn là rừng rậm xanh thẳm, mà là đại thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Quần áo của Bạch Hạo còn khá tốt, nhưng quần áo của tiểu Âu Cảnh sớm đã rách như xơ mướp. Hiện giờ, thứ nó mặc trên người là dùng da lông động vật đơn giản quấn thành váy, chính thức biến thành một tiểu dã nhân.
Hơn một tháng trải qua cuộc sống trong rừng, tiểu Âu Cảnh thoạt nhìn đã không còn gầy yếu đáng thương như lúc đầu, mà trở nên khỏe mạnh, giống như một dã hầu tử.(khỉ hoang)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!