Lôi Thiết Nhĩ vốn nghĩ muốn tấn công đến thành lũy cuối cùng, đáng tiếc bị Bạch Hạo lấy lại tinh thần cho một chưởng đánh bay, đáng thương khuôn mặt vốn không bị thương giờ lại có thêm một vệt xanh xanh quanh mắt.
Bạch Hạo nhanh kéo lại quần áo, nhìn Lôi Thiết Nhĩ ôm đầu ai ai kêu, vừa tức vừa cười:
"Ta nói ngươi đủ rồi đi!"
Không đủ!
Lôi Thiết Nhĩ ồm ồm phản bác:
"Ngươi sao có thể như vậy a, nếu đã đồng ý làm bạn lữ của ta, vì cái gì còn đánh ta."
Bạch Hạo muốn rít gào, ngươi nói xem bản thân là hán tử đen như sắt lại cao hai thước, vì sao bày ra loại tư thế làm nũng này mà không thấy thẹn? Ta đây đứng xem cũng thấy xấu hổ a?? Hắn nhịn không được đạp Lôi Thiết Nhĩ một cước:
"Ta đánh ngươi, ngươi rất đau sao?"
Lôi Thiết Nhĩ ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt viền xanh:Đau……
Bạch Hạo nhịn nhẫn, không nhịn nổi, phốc xích một tiếng cười đi ra:
"Tốt lắm, tốt lắm, là ta không đúng, nhưng là nếu ngươi không đối ta động thủ động cước, ta cũng sẽ không đánh ngươi."
Lôi Thiết Nhĩ càng thêm ai oán:
"Vì cái gì bạn lữ người ta đều thực ôn nhu, còn bạn lữ của ta lại bạo lực như vậy? Không tốt chút nào……"
Ngươi cút đi! Nắm đấm Bạch Hạo lại ngứa:
"Vậy ngươi đi tìm ôn nhu a ! !"
Lôi Thiết Nhĩ nháy mắt mấy cái, mãn nhãn ý cười:
"Không, ta liền thích bạo lực ."
Bạch Hạo thế này mới phản ứng lại thì ra y đang giả bộ, chính mình cư nhiên ngốc hồ hồ hùa theo, hắn buồn bực há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra một chữ:Lăn !
Hảo ! Lôi Thiết Nhĩ lăn một vòng, lăn đến trên đùi Bạch Hạo:
"Hạo Hạo, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi, ta bắt được hai con tuần lộc cùng một con gấu đuôi dài, đều ăn ngon lắm."
Bạch Hạo che lại hốc mắt xanh một vòng kia:
"Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài?"
Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu ánh mắt:
"Không có việc gì a, đây là chứng minh ngươi yêu ta."
"Ngươi thật sự cút đi! !" Bạch Hạo phát hiện bản thân không có cách nào tâm bình khí hòa cùng người này nói chuyện:
"Có muốn ta yêu ngươi thêm vài cái không?"
Lôi Thiết Nhĩ động thân mà lên, đem Bạch Hạo ôm chặt trong lòng:
"Đến đây đi, đến đây đi, yêu ta thêm vài lần đi."
Bạch Hạo thật không biết là nên khóc hay nên cười, tức giận đấm ngực Lôi Thiết Nhĩ vài cái:
"Đủ, ngươi, đừng khoe mẽ, ta đói rồi, đi ra ăn thôi." Bạch Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lôi Thiết Nhĩ, thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!