Lôi Thiết Nhĩ vốn nghĩ muốn tấn công đến thành lũy cuối cùng, đáng tiếc bị Bạch Hạo lấy lại tinh thần cho một chưởng đánh bay, đáng thương khuôn mặt vốn không bị thương giờ lại có thêm một vệt xanh xanh quanh mắt.
Bạch Hạo nhanh kéo lại quần áo, nhìn Lôi Thiết Nhĩ ôm đầu ai ai kêu, vừa tức vừa cười:"Ta nói ngươi đủ rồi đi!"
"Không đủ!" Lôi Thiết Nhĩ ồm ồm phản bác:"Ngươi sao có thể như vậy a, nếu đã đồng ý làm bạn lữ của ta, vì cái gì còn đánh ta."
Bạch Hạo muốn rít gào, ngươi nói xem bản thân là hán tử đen như sắt lại cao hai thước, vì sao bày ra loại tư thế làm nũng này mà không thấy thẹn? Ta đây đứng xem cũng thấy xấu hổ a?? Hắn nhịn không được đạp Lôi Thiết Nhĩ một cước:"Ta đánh ngươi, ngươi rất đau sao?"
Lôi Thiết Nhĩ ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt viền xanh:"Đau……"
Bạch Hạo nhịn nhẫn, không nhịn nổi, phốc xích một tiếng cười đi ra:"Tốt lắm, tốt lắm, là ta không đúng, nhưng là nếu ngươi không đối ta động thủ động cước, ta cũng sẽ không đánh ngươi."
Lôi Thiết Nhĩ càng thêm ai oán:"Vì cái gì bạn lữ người ta đều thực ôn nhu, còn bạn lữ của ta lại bạo lực như vậy? Không tốt chút nào……"
"Ngươi cút đi!" Nắm đấm Bạch Hạo lại ngứa:"Vậy ngươi đi tìm ôn nhu a ! !"
Lôi Thiết Nhĩ nháy mắt mấy cái, mãn nhãn ý cười:"Không, ta liền thích bạo lực ."
Bạch Hạo thế này mới phản ứng lại thì ra y đang giả bộ, chính mình cư nhiên ngốc hồ hồ hùa theo, hắn buồn bực há miệng thở dốc, cuối cùng phun ra một chữ:"Lăn !"
"Hảo !" Lôi Thiết Nhĩ lăn một vòng, lăn đến trên đùi Bạch Hạo: "Hạo Hạo, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng đi, ta bắt được hai con tuần lộc cùng một con gấu đuôi dài, đều ăn ngon lắm."
Bạch Hạo che lại hốc mắt xanh một vòng kia:"Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài?"
Lôi Thiết Nhĩ nhu nhu ánh mắt:"Không có việc gì a, đây là chứng minh ngươi yêu ta."
"Ngươi thật sự cút đi! !" Bạch Hạo phát hiện bản thân không có cách nào tâm bình khí hòa cùng người này nói chuyện:"Có muốn ta yêu ngươi thêm vài cái không?"
Lôi Thiết Nhĩ động thân mà lên, đem Bạch Hạo ôm chặt trong lòng:"Đến đây đi, đến đây đi, yêu ta thêm vài lần đi."
Bạch Hạo thật không biết là nên khóc hay nên cười, tức giận đấm ngực Lôi Thiết Nhĩ vài cái:"Đủ, ngươi, đừng khoe mẽ, ta đói rồi, đi ra ăn thôi." Bạch Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lôi Thiết Nhĩ, thở dài, quên đi, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Trận đại hội thịt nướng này mãi đến chạng vạng mới tan cuộc, trước khi liên hoan kết thúc, Kiệt Sâm chính thức tuyên bố gia nhập bộ lạc Lôi Thiết Nhĩ, hơn nữa y không làm thủ lĩnh, bộ lạc này chỉ có mình Lôi Thiết Nhĩ là thủ lĩnh.
Tất cả mọi người hoan hô vang dội, người trong bộ lạc càng nhiều, chứng minh nó càng cường đại. Năng lực thủ lĩnh bộ lạc càng cao, như vậy về sau người gia nhập vào bộ lạc sẽ càng nhiều. Bạch Hạo cuối cùng cũng biết Lôi Thiết Nhĩ vì sao đi tìm bạn lữ lại khủng hoảng như vậy. Y thân là thủ lĩnh bộ lạc, áp lực rất lớn, như vậy tìm một bạn lữ có thể cùng y chung vai gánh toàn bộ áp lực của bộ này là phi thường trọng yếu.
Tuy rằng Lôi Thiết Nhĩ kén chọn bạn lữ vẫn dựa trên ý thích bản thân là chính, nhưng Bạch Hạo biết, tại quốc gia chân chính nhược nhục cường thực (cá lớn nuốt cá bé) này, chỉ có thể làm cho bản thân không ngừng cường đại mới có khả năng tiếp tục sinh tồn. Lôi Thiết Nhĩ không chỉ vì chính mình, mà còn phải vì bộ lạc của mình.[ xen: Vì bộ lạc ! ! có phải hay không thực quen tai? Mị ha ha ha ]
Bạch Hạo biết, chỉ cần bản thân đồng ý làm bạn lữ Lôi Thiết Nhĩ, như vậy cũng không thể cứ lười nhác tự do được, bởi vì, trách nhiệm của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Bạch Hạo không có tâm tư tiểu nữ nhân, cái gì điểm xuất phát cư nhiên không phải bởi vì yêu, cái gì đối với tình yêu của ta cao hơn bộ lạc cường đại. Tất cả điều này đối với hắn chỉ là phù vân. Hắn chỉ biết là, nếu đã gật đầu, như vậy nam nhân kia sẽ trở thành bạn lữ của mình ở quốc gia xa lạ này vượt qua cả đời, cho đến lúc chết già, bọn họ có lẽ sẽ có hài tử, hoặc có lẽ không, nhưng mà hai người sẽ vĩnh viễn bất ly bất khí, cho đến cuối cùng có một người ra đi mãi mãi.
Đây là hứa hẹn của thú nhân cùng bạn lữ, là truyền thống vẫn giữ lại của thú nhân.
Tìm được người yêu ngươi, người ngươi yêu, làm bạn lữ của ngươi, sau đó tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau, bất ly bất khí……
Loại chuyện này, ở xã hội mình sống trước kia, thật giống như chuyện đồng thoại, cũng chỉ là một giấc mộng. Nhưng ở nơi này, mỗi người đều kiên định thủ hộ niềm tin này.
Bạch Hạo không có khả năng sẽ không cảm động, cho nên hắn thực xao động.
Bạch Hạo biết bản thân thích nữ nhân, kiểu nữ nhân có bộ ngực mền mại cùng vòng eo mảnh khảnh, nhưng mà thế giới này không có nữ nhân, chỉ có giống đực cùng giống cái, hơn nữa bề ngoài đều là nam nhân. Cuối cùng, bản thân vốn rất cường hãn, đến nơi này, lại bị biến thành giống cái "nhu nhược".
Bạch Hạo nghĩ tới một câu: Thiên lý tuần hoàn, nhân quả báo ứng…… Được rồi, không phải câu này, mà hẳn là: Minh minh chi trung, tự hữu định sở (bên trong mờ mịt tự đã có định sẵn). Như vậy, chính mình đi vào nơi này, có phải là đã định sẵn hay không? Cũng chính là, bản thân dù thế nào cũng phải yêu một kẻ giống đực thú nhân, sau đó……
Bạch Hạo đỏ mặt.
"Suy nghĩ cái gì?" Một khối da thú mềm mại phủ thêm lên vai Bạch Hạo.
Những người bên cạnh lửa trại đã muốn tán đi gần hết, giống đực đều mang theo bạn lữ cùng hài tử trở về cái tổ nhỏ ấm áp của mình. Chỉ còn một ít độc thân thú nhân vây quanh lửa trại cười nói, có lẽ vài ngày tới, trong bộ lạc sẽ xuất hiện thêm mấy đôi bạn lữ mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!