Chương 1: Nhân viên cứu hộ dã ngoại Bạch Hạo

Bạch Hạo, hai mươi lăm tuổi, từ khi mười tám tuổi đã tham gia quân đội, ở bên trong ngây người sáu năm thì xuất ngũ. Sau khi về đến quê hương, người nhà cho hắn quản lý một cửa hàng nhỏ. Hắn không thích làm, cảm thấy mỗi ngày cùng đám tiểu thương chơi trò mèo vờn chuột thật sự rất mất tình cảm.

Cũng may, ngọn núi mà thị trấn dựa vào được khai phá thành điểm du lịch.

Bởi vì vùng này núi khá cao, địa hình phức tạp, nên bắt buộc phải có nhân viên cứu hộ dã ngoại. Dựa vào sáu năm kinh nghiệm làm lính, Bạch Hạo dứt khoát không làm quản lý nữa, một mực đi vào núi sâu làm nhân viên cứu hộ dã ngoại.

Bạch Hạo trước kia ở trong lục quân, thường xuyên có hành quân dã ngoại sinh tồn, cho nên với loại rừng núi đã được khai thác này, hắn như cá gặp nước, tự do tự tại.

Ngọn núi này gọi là Thanh Đầu Lĩnh, phía trên có mấy khối bia đá, một ngôi miếu nhỏ rách nát, theo truyền thuyết có vị tiên nhân nào đó tại nơi này thăng thiên. Đương nhiên đây có thể là mánh lới của công ty du lịch.

Tuy nhiên nơi này trước kia có thổ phỉ (cướp núi), quân đội tiến vào, về việc có tiên nhân hay không, Bạch Hạo đã hỏi qua chú mình, ông cũng không rõ ràng lắm, bởi vì khi còn nhỏ, bà cô luôn nói trên núi có quỷ, để hù dọa không cho bọn trẻ lên núi đùa nghịch.

Mặc kệ trên Thanh Đầu Lĩnh đến tột cùng là có thần tiên hay yêu tinh, dù sao, từ sau khi được khai phá trở thành điểm du lịch, hàng năm liền thấy một đám người lưng đeo ba lô đến đây leo núi.

Bởi vì công ty khai thác quảng cáo

"Cuộc sống tự nhiên, dã ngoại sinh tồn", làm cho một đám  thanh thiếu niên thành phố sống nhàn nhã phấn khởi, nóng lòng muốn thử..

Ngọn núi này đối với Bạch Hạo mà nói, giống như khu vườn sau nhà, không dám nói có thể nhắm mắt chạy loạn, nhưng là một mình hắn có thể ở trên núi mười ngày nửa tháng không vấn đề gì, hơn nữa trên núi cũng có thức ăn, tùy tiện tìm một chút chẳng chết đói được.

Tóm lại, trong mắt Bạch Hạo, mấy tên cứ cắm đầu leo lên đỉnh núi kia, đều là những kẻ có tiền khó tính.

Bạch Hạo từ nhỏ cha mẹ đã mất, đi theo người chú. Trong nhà chú cũng không có tiền, hơn nữa còn hai đứa con, cho nên sau khi hắn tốt nghiệp sơ trung (TQ trung học phổ thông học 6 năm gồm sơ trung và cao trung, khoảng 16, 17 tuổi) đã bị chú đưa đi bộ đội.

Tuy hiện tại muốn đi lính là khó, nhưng chú hắn nói trong đó có một người đội trưởng trước là lính của ông. Khi đó Bạch Hạo mới biết được, thì ra chú mình cũng từng tham gia quân ngũ, còn làm hai năm đội trưởng.

Bởi vì không cha không mẹ, không nhà, không nghề nghiệp, mỗi ngày giống như con thú hoang, lang thang trong rừng, cho nên Bạch Hạo hai mươi lăm tuổi rồi vẫn chưa tìm được vợ. Trong thôn nhiều người ít tuổi hơn hắn, đều đã kết hôn.

Từ khi xuất ngũ trở về, Bạch Hạo cũng tham gia vài hôn lễ, làm phù rể mấy lần, cuối cùng chẳng hợp ý người nào. Chú hắn cũng sốt ruột, nhưng nếu có cũng không lấy đâu ra sính lễ, nên đành quên đi. Bạch Hạo khuyên chú hắn hết thảy tùy duyên, cuối cùng cũng chỉ là tiếng thở dài.

Thời điểm cuối xuân đầu hè là mùa du lịch phát triển nhất. Thanh Đầu Lĩnh có khi mỗi ngày đón hơn mười đoàn người, mang theo lều trại đến tìm hiểu dã ngoại sinh tồn.

Bạch Hạo không phải theo đội, bình thường đều mang theo bộ đàm ở trên lộ trình định sẵn, dựa vào lời hắn nói chính là: Đã là chuyên nghiệp, thì phải làm việc chuyên ngiệp.

Ngày hôm qua vừa có một trận mưa, đường đi trơn trượt, mỗi nhân viên đi theo đều cầm loa gọi:

"Chú ý dưới chân, mọi người đến giúp đỡ nhau một chút …"

Bạch Hạo ngồi trên mỏm đá giữa sườn núi cúi xuống xem, một đám tiểu cô nương ngốc còn mang tính khí tiểu hài tử, ra vẻ trấn định ha ha hi hi cười nói, trong lòng cũng nhịn không được muốn cười. Còn chưa cười thành tiếng, liền thấy một đội ngũ nữa, tuy nhiên lại có ba, bốn đứa trẻ tám, chín tuổi.

Hắn nhíu nhíu mày, phun ra nhánh cỏ trong miệng, hai ba bước liền đi xuống dưới, ngăn lại người dẫn đường:

"Tiểu Trương, trong đội cậu sao lại có trẻ con."

Leo núi rất nguy hiểm, nhất là vào những ngày sau mưa. Tuy rằng có quy định không đủ mười tám tuổi muốn lên núi phải có người lớn đi kèm, nhưng cũng không nên chọn vào ngày như này.

Tiểu Trương nhún nhún vai tỏ ý không sao cả:

"Người nhà bọn họ cũng không quan tâm đâu, nói là để tiểu hài tử ra ngoài dạo chơi thăm thú một chút. Anh nghĩ em thích dẫn trẻ con đi sao, líu ríu phiền chết được."

"Không được, hiện tại đường núi rất trơn, tốt nhất là bảo bọn họ vài ngày sau hãy đi." Lông mày Bạch Hạo nhăn lại gắt gao, nhìn mấy tiểu hài tử hi hi ha ha, trong lòng cũng đem cha mẹ bọn họ mắng được vài lần.

Tiểu Trương vừa muốn nói cái gì, phía sau có mấy thanh niên chạy lên: Ai ai, làm sao vậy?

"Sau mưa đường rất trơn, tốt nhất đừng mang trẻ con lên núi." Bạch Hạo cảnh cáo.

"Núi sau mưa mới đẹp đúng không? Không phải là"không sơn tân vũ hậu

"sao? (trích trong bài Sơn Cư Thu Minh – Vương Duy, ý là ngọn núi đổi mới sau mưa). Chúng ta lại chẳng đến những nơi nguy hiểm, hơn nữa không phải còn có mấy người dẫn đường sao? Trên núi không có dã thú, chúng ta sẽ ở lại một buổi tối." Thanh niên cực kỳ không kiên nhẫn, đẩy Bạch Hạo ra mà bắt đầu đuổi theo đội ngũ phía trước:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!