Chương 44: Liệt Viêm Thảo năm trăm năm

Edit + Beta: Snail

Buổi tối.

"Mộc thiếu, ngươi tìm ta à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy, cảm ơn ngươi đã giúp nhị ca ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã chứa chấp ta."

Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Ta giúp nhị ca là chuyện phải làm, ngươi không cần phải cảm ơn ta, trong khoảng thời gian này Mộc thiếu giúp ta không ít việc, muốn cảm ơn cũng nên là ta cảm ơn ngươi."

Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình, chậm rãi nói: "Sau khi nhị ca ngươi trúng độc thì thực lực xuất hiện tình huống thụt lùi, nếu chỉ là việc thực lực thụt lùi thì cũng chẳng có gì, nhị ca ngươi còn trẻ, tốn chút thời gian thì sớm muộn gì cũng có thể tu luyện lại, chỉ là khi nhị ca ngươi trúng độc đã tổn hại lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của huynh ấy, cũng cắt đứt khả năng tiến thêm một bước của huynh ấy..."

Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"

"Ngươi nghe ta nói hết đã, vốn ta cho rằng đời này huynh ấy đạt đến Luyện Khí tầng bốn là tối đa nên vẫn không dám nói với huynh ấy, nhưng gần đây ta phát hiện một điều, lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của ca ca ngươi đang dần được chữa trị, theo ta quan sát được thì hẳn là linh tửu ngươi ủ có tác dụng." Mộc Thư Vũ nói.

Tiêu Cảnh Đình: "..."

Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình rồi lên tiếng: "Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi chừa nhiều chút linh tửu cho nhị ca ngươi."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Ta biết rồi."

Hứa Mộc An dỗ hai đứa con trai ngủ xong, thấy Tiêu Cảnh Đình vào cửa thì nhỏ giọng hỏi: "Thư Vũ tìm ngươi làm gì vậy?"

"Đang kiếm phúc lợi cho nhị ca ấy mà, y nói linh tửu ta ủ có ích cho nhị ca nên mong ta chừa nhiều chút linh tửu cho huynh ấy." Tiêu Cảnh Đình đáp.

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Mộc Thư Vũ đối xử với nhị ca ngươi thật sự rất tốt đó!"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy! Sức hấp dẫn của nhị ca ghê gớm thật." Trước đó Mộc Thư Vũ đã biết thương thế của nhị ca sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu vi của huynh ấy sau này nhưng vẫn ở bên cạnh Tiêu Kình Phong như trước, có thể thấy được Mộc Thư Vũ đối xử với Tiêu Kình Phong rất rất tốt!

Hứa Mộc An gật đầu: "Thì đó, vậy linh tửu ủ trong đợt này làm sao đây?"

"Không bán." Tiêu Cảnh Đình nói, lợi ích của linh tuyền quá lớn, lúc hắn ủ rượu thì rót linh tuyền vào hơi nhiều, nếu để người có tâm nhìn ra manh mối sẽ không tốt lắm.

"Vốn ông chủ Chu Tế còn dặn ta, nếu có linh tửu nhất định phải giữ cho hắn hai vò, có điều bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút tiền bán rượu kia, linh khí ẩn chứa trong rượu này thật sự là rất dồi dào." Hứa Mộc An nói.

Hiện giờ Hứa Mộc An đã thông suốt rất nhiều, sau khi không lo ăn không lo mặc, Hứa Mộc An càng nghĩ nhiều đến chuyện làm thế nào đề cao thực lực, đối với thứ có thể đề cao thực lực cũng xem trọng hơn một ít.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

...

Hứa Mộc An mang theo rượu và thức ăn đi về phía ruộng.

"Tiểu Hứa! Tới đưa cơm à?"

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng ạ!"

"Tiểu Hứa! Hai vị thân thích đến nhà con thật có bản lĩnh nha! Một người thực lực phi phàm, một người khác còn là linh thực sư cấp ba đó."

Hứa Mộc An cười nhạt nói: "Đúng vậy!" Hiện tại Mộc Thư Vũ hỗ trợ trồng trọt cả ngày, Tiêu Kình Phong hỗ trợ tuần tra ruộng đất, tính ra thì y là rảnh rỗi nhất, Hứa Mộc An đã quen bận rộn, vừa rảnh rỗi thì ngược lại có chút bất an.

Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Hứa Mộc An liền vui vẻ vẫy tay với y một cái.

Động tác của Tiêu Cảnh Đình chọc cho vài thôn dân trong ruộng trêu ghẹo một hồi, Hứa Mộc An đi về phía Tiêu Cảnh Đình trong nụ cười thiện ý của mọi người, cầm cái giỏ tre trong tay đưa cho Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình phân phát thức ăn rồi ngồi trên một mô đất ăn cơm trưa cùng Hứa Mộc An.

Tiêu Cảnh Đình nhìn ánh mắt chuyên chú của Hứa Mộc An, hỏi: "Làm sao vậy? Sao không ăn đi mà nhìn ta như vậy? Phát hiện tướng công ngươi rất quyến rũ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!