Chương 42: Gặp phải Vương Nhị Hổ

Edit + Beta: Snail

Sau khi thu gặt linh thực xong thì để Hứa Mộc An mang vào thành, năng lực mặc cả của Hứa Mộc An không tệ, Tiêu Cảnh Đình đã giao toàn quyền chuyện bán linh lương cho Hứa Mộc An xử lý.

"Lý bá bá, lại làm phiền bá rồi." Bởi vì lương thực cần bán có hơi nhiều nên Hứa Mộc An trực tiếp bao cả xe trâu của Lý Thăng.

Lý Thăng cười cười nói: "Có gì đâu mà phiền, tiểu Hứa à! Lần này cần bán không ít linh lương nha!"

Hứa Mộc An gật đầu nói: "Đúng ạ."

"Nhiều linh lương như vậy có thể bán không ít bạc đấy." Lý Thăng nói.

"Vâng!" Hứa Mộc An đáp. Chuyện bỏ hoang linh điền nên phải nộp tiền phạt Tiêu Cảnh Đình đã nói với Hứa Mộc An, nghe xong chuyện này trong lòng Hứa Mộc An luôn trĩu nặng, hận không thể lập tức biến ra mấy ngàn lượng bạc. "Bạc không đủ để dùng nữa." Hứa Mộc An khẽ thở dài một hơi nói.

Lý Thăng nhìn Hứa Mộc An, nói: "Tiểu Hứa à! Có tiền cũng không thể phung phí.

Hứa Mộc An gật đầu nói: "Con biết."

"Con đi một mình ư?" Lý Thăng hỏi.

"Thư Vũ ca cùng đi với con." Hứa Mộc An đáp.

"Hai người đi thì tốt, hai người đi mới an toàn." Lý Thăng nói.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Con cũng nghĩ vậy."

Mộc Thư Vũ giúp Hứa Mộc An chuyển lương thực lên xe, Khưu Bạch đứng phía xa nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy đố kỵ.

"Nhiều linh lương thật! Nhiều linh lương như vậy hẳn là có thể bán bảy tám trăm lượng bạc đó." Triệu Mãn Nhi bên cạnh Khưu Bạch đầy hâm mộ lẩm bẩm.

"Ấy thế mà Tiêu Cảnh Đình lại giao chuyện quan trọng như bán linh lương cho Hứa Mộc An."

Triệu Mãn Nhi có chút khó hiểu hỏi: "Giao cho Hứa Mộc An không đúng sao? Chuyện bán lương cha ta cũng đều giao cho mẹ ta cả."

"Đương nhiên không đúng, chút lương thực của nhà ngươi có thể bán bao nhiêu tiền? Lương thực nhà ngươi trồng có phẩm cấp thấp nên trong lòng cha ngươi nắm chắc, linh lương Tiêu Cảnh Đình trồng thì không giống vậy, lương thực người ta trồng có phẩm cấp cao, giá cả chênh lệch nhiều, Hứa Mộc An hạ xuống một hai trăm lượng thì thần không biết quỷ không hay." Khưu Bạch chua lè nói.

Triệu Mãn Nhi gãi gãi đầu, bảo: "Hứa thiếu không phải người như thế đâu."

Khưu Bạch hừ nhẹ một tiếng nói: "Ai biết được, biết người biết mặt không biết lòng."

Hứa Mộc An bán lương thực được tám trăm năm mươi lượng bạc, cuối cùng cũng yên tâm một ít.

Hứa Mộc An đi ra khỏi cửa hàng lương thực thì một người hoảng hốt chạy bừa nhào về phía Hứa Mộc An, "Hứa thiếu cứu mạng với!"

Hứa Mộc An nhìn người nhào tới kia, trong lòng dâng lên một tia hung ác, chỉ hận không thể đi tới ra sức đạp một cước. Hứa Mộc An nhìn Vương Nhị Hổ cười nhạo một tiếng, nói: "Cứu mạng hử, ta không quen biết ngươi, cứu mạng cái gì."

"Hứa thiếu, ta là huynh đệ của phu quân ngươi, ngươi không thể thấy chết mà không cứu!"

Hứa Mộc An khẽ xì một tiếng, nói: "Nực cười, phu quân ta là thiếu gia Tiêu gia, huynh đệ của phu quân ta cũng đều là thiếu gia Tiêu gia, tên côn đồ vô lại như ngươi lại dám giả mạo thiếu gia Tiêu gia à."

Vài tên gia đinh cầm gậy gộc đi tới: "Được lắm! Tên lưu lanh này cuối cùng cũng dám hiện thân rồi."

Mấy gia đinh đầy kiêng kỵ nhìn Hứa Mộc An, dường như đang lo lắng Hứa Mộc An sẽ ra mặt cho tên kia. "Tên lưu manh này, ngươi nhận bậy thân thích, hiện tại xem như có người tới trừng trị ngươi."

Hứa Mộc An nói với mấy gia đinh: "Kẻ như vầy chính là thiếu đòn, phải đánh thật mạnh vào mới đúng."

Nhớ đến chuyện Vương Nhị Hổ từng chạy đến nhà mình, muốn Tiêu Cảnh Đình bán con trai mình đi, Hứa Mộc An lập tức tràn đầy chán ghét người này, nếu không phải Tiêu Cảnh Đình thay đổi tính tình thì nói không chừng Vương Nhị Hổ đã thực hiện được.

"Tiêu đương gia, ta là bạn tốt của phu quân ngươi, hắn xem trọng nhất là nghĩa khí, nếu hắn biết ngươi thấy ta chết mà không cứu thì nhất định sẽ ghi hận ngươi." Vương Nhị Hổ hăm dọa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!