Edit + Beta: Snail
Buổi tối.
"Mẫu phụ, cha phải rời khỏi à?" Tiêu Tiểu Phàm bất an hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu nói: "Chỉ là rời đi một đoạn thời gian thôi, phụ thân các con sẽ chăm sóc các con."
"Nhưng mà, nhưng mà... có đôi khi phụ thân thật dữ." Tiêu Tiểu Phàm không yên kéo y phục Hứa Mộc An, vẻ mặt bối rối nói.
Hứa Mộc An cười đáp: "Con ngoan chút thì phụ thân sẽ không dữ nữa, chẳng những không dữ còn có thể cho con rất nhiều đồ ăn ngon."
"Thật vậy ạ?" Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Mộc An hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Nghe nói Hứa Mộc An muốn đi, lúc đầu Tiêu Tiểu Phàm còn có chút lo lắng, được Hứa Mộc An an ủi vài câu liền không tim không phổi nằm trên giường ngủ ngon lành.
Tiêu Tiểu Đông đầy bất an nhìn Hứa Mộc An, thấp giọng hỏi: "Mẫu phụ, cha thật sự yên tâm về ông ta? Tuy gần đây ông ta quả thật thay đổi không ít, nhưng mà trước kia..."
"Kỳ thật mẫu phụ cũng có chút lo lắng, nhưng nhị bá các con đối xử với các con không tệ, mẫu phụ không thể không quan tâm." Trước đây Tiêu Tiểu Phàm bệnh nặng, ngày đó đúng lúc Tiêu Kình Phong trở về, Hứa Mộc An rơi vào đường cùng liên tìm Tiêu Kình Phong nhờ giúp đỡ. Tiêu Kình Phong nhìn như mặt lạnh tâm lạnh, bất cận nhân tình, bên trong lại là một người nhiệt tình tốt bụng, ngầm tiếp tế bọn họ mấy lần.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu đáp: "Con hiểu mà."
"Chỗ này có hai mươi lượng bạc, nếu thái độ phụ thân con có gì không thích hợp con liền mang đệ đệ trốn tới trấn trên ở một đoạn thời gian, chờ mẫu phụ trở về." Hứa Mộc An dặn dò.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu nói: "Con biết rồi."
Tiêu Tiểu Đông nhìn về phía Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm ôm một góc chăn, ngủ vô cùng ngon. Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng không tim không phổi của Tiêu Tiểu Phàm, chỉ cảm thấy hạn hán lời.
Hôm sau trời chưa sáng Hứa Mộc An liền chuẩn bị xuất phát. Tiêu Cảnh Đình dậy sớm, lại nhét cho Hứa Mộc An năm mươi lượng bạc: "Đi ra bên ngoài, ngươi vẫn nên mang theo ít bạc phòng thân mới tốt."
"Nhưng trong nhà cũng cần bạc mà." Hứa Mộc An do dự.
Tiêu Cảnh Đình không để tâm cười cười, nói: "Không sao, trong nhà cũng không thiếu ăn, chủ yếu là tiền công mời hai linh thực sư cấp hai kia, ta đã lưu lại rồi, đi ra khỏi nhà, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, không phải nhị ca bị thương sao? Vết thương bình thường với hắn mà nói hẳn không xem là gì, nếu trọng thương, vậy sẽ không mau lành lắm đâu, cần dược liệu gì, nên mua thì cứ mua."
Hứa Mộc An gật đầu, đáp: "Được rồi, ta đi đây."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, dặn: "Trên đường cẩn thận."
Hứa Mộc An ừ một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, Hứa Mộc An đè xuống sự không nỡ trong lòng, xoay người rời đi........
"Rời giường ăn cơm nào." Tiêu Cảnh Đình gõ cửa phòng Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm.
Vừa nghe ăn cơm, Tiêu Tiểu Phàm lập tức búng khỏi giường, mang đôi dép lê vào, vô cùng vui vẻ đi ra cửa.
Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng vui tươi của Tiêu Tiểu Phàm, hoàn toàn câm nín.
Tiêu Tiểu Phàm ngồi vào bàn cơm mới phát hiện thiếu cái gì, lập tức kêu lớn: "Mẫu phụ mất tiêu rồi."
Tiêu Tiểu Đông tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm mới phản ứng kịp, nói: "Mẫu phụ đi rồi."
"A." Tiêu Tiểu Phàm nói.
"Mẫu phụ tụi con về nhà mẹ đẻ rồi, người bên ngoài hỏi thì cứ nói vậy, biết chưa?" Tiêu Cảnh Đình dặn dò.
Tiêu Tiểu Phàm tin là thật, vẻ mặt kỳ lạ hỏi: "Mẫu phụ về nhà mẹ đẻ, tại sao mẫu phụ muốn về nhà mẹ ạ? Ông ngoại đối xử với mẫu phụ không tốt xíu nào."
Sắc mặt Tiêu Cảnh Đình quái dị hỏi: "Ông ngoại tụi con đối xử không tốt với mẫu phụ hai đứa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!