Chương 22: Lão Nhân Đổi Chỗ Ngồi

Diệp Phàm chế tác một ít phù cùng pháp khí phòng thân, sau đó đeo túi du lịch lên đi đến trấn Lạc Phong tỉnh Sơn Tây.

"Thật xin lỗi, khách sạn chúng ta đã đầy khách." Tiểu thư lễ tân áy náy nhìn Diệp Phàm nói.

Diệp Phàm buồn bực gõ gõ bàn, "Một phòng cũng không có sao?"

Tiểu thư lễ tân lắc đầu: "Không có."

"Ta có thể trả thêm tiền!" Diệp Phàm rầu rĩ.

"Thật xin lỗi, chúng ta thật sự đã không còn phòng trống."

Diệp Phàm đứng trước bàn tiếp khách giằng co cùng lễ tân, Bạch Vân Hi từ trêи cầu thang khách sạn bước xuống.

Diệp Phàm nhìn thấy Bạch Vân Hi, lập tức kϊƈɦ động bước nhanh về phía trước, bắt lấy cánh tay hắn: "Ngươi thuê phòng ở đây sao?"

Bạch Vân Hi bị Diệp Phàm không đầu không đuôi hỏi một câu, có chút không thể hiểu được.

(dreamhouse2255)

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Bạch Vân Hi nhướn mày hỏi.

"Ta tới khảo cổ a! Bất quá, không có phòng ở!"

"Khảo cổ?" Bạch Vân Hi nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lấy ra một tấm thẻ chứng minh công tác: "Đúng vậy, Chu thúc giới thiệu ta tới, ngươi xem cái này……"

Bạch Vân Hi: "……"

"Chu thúc sao có thể giới thiệu ngươi tới?" Bạch Vân Hi ghét bỏ nói.

"Đại khái là hắn cảm thấy ta có tiền đồ đi! Trước đó ta đã gửi thư cho ngươi, ngươi có nhận được không?" Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi nhíu mày: "Gửi thư? Thư gì? Ta chưa nhận được!"

Diệp Phàm cực kỳ buồn bực: "Hừ, tên hỗn đản kia gạt ta, nói đã gửi tới rồi, hôm nào ta muốn đi tìm hắn hỏi cho rõ ràng."

Bạch Vân Hi: "……"

(dreamhouse2255)

"A! Ngươi xem như vậy có được không, ta đến phòng ngươi, ngủ dưới đất, tiền phòng ta sẽ trả?" Diệp Phàm đầy hi vọng nhìn Bạch Vân Hi đề nghị.

Dương Phi đi ra, vừa vặn nghe được "lời nói hùng hồn" của Diệp Phàm, lập tức bội phục đầu óc người này ngũ thể đầu địa.

Dương Phi là đồ đệ Tiếu Trì, giao tình với Bạch Vân Hi cũng khá tốt, ở trong mắt Dương Phi, Bạch Vân Hi giống như là một tiểu đệ anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, nhưng lại quá mức lạnh nhạt cao ngạo. Bất quá, Bạch Vân Hi xuất thân hiển hách, cao lãnh một chút cũng bình thường.

"Ta cảm thấy không được!" Bạch Vân Hi trầm mặt xuống.

Diệp Phàm cười cười: "Ngươi có phải sợ ta mộng du nói mớ hay không? Ngươi yên tâm, ta ngủ rất tốt, tuyệt đối sẽ không đụng đến ngươi."

Bạch Vân Hi cười lạnh mắng: "Câm miệng! Không có chỗ cho ngươi ngủ dưới đất, ngươi vẫn nên ăn ngủ ngoài trời đi."

Diệp Phàm buồn bực oán giận: "A! Ngươi thật là quá lạnh nhạt!"

"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ vì mấy trăm tiền phòng mà đem sàn phòng ta nhường cho ngươi?"

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi nói: "Ta cũng không có chiếm chỗ ngủ của ngươi a."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!