Chương 47: (Vô Đề)

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

"Đúng vậy, Tiêu đội trưởng, nếu không thì chúng ta tách ra cùng bọn họ đi?"

"Bọn họ giết người cũng không chớp mắt…"

"Tôi thấy họ liền sợ hãi."

"Ai biết bọn họ là ai, vạn nhất một ngày nào đó thừa dịp các anh không có ở đây, làm gì với chúng tôi thì sao?"

Tiêu Tích liếc nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của những người sống sót, "Các người có thể đánh zoombie không?"

"……"

Yên tĩnh ——

Mọi người có thể sống đến bây giờ, nhất định là đã từng đánh zoombie.

Nhưng bọn họ đối mặt với zoombie, cũng không giống những người đã trải qua huấn luyện, thậm chí sẽ bởi vì zoombie đối diện quá hung ác, mà sợ hãi lùi bước, khiến đồng đội rơi vào nguy hiểm.

So với nhóm Mạch ca, họ chỉ như một đứa em trai.

Lúc này bị Tiêu Tích hỏi như vậy, đám người sống sót này nói không nên lời.

……

……

Mạch ca mang về một ít đồ hộp, anh chọn ra hai hộp cho Hoa Vụ, đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Cô không sao chứ?"

Hoa Vụ ngẩng đầu nhỏ: "Tôi là người có hào quang của nhân vật chính, làm sao có thể có chuyện được."

Mạch ca ném hộp sang, cười nhạo: "Cô nhiều lắm cũng chỉ tính là nhân vật phản diện."

Còn nhân vật chính… nhân vật chính mà như cô, vậy cả thế giới đều sẽ bị diệt vong.

Hoa Vụ: "…" Tôi thật sự có!

Mạch ca tán gẫu hai câu với Hoa Vụ rồi túm lấy lỗ tai tiểu Ngũ đi sang bên cạnh dạy dỗ một trận. Cuối cùng có khả thể là cảm thấy chuyện này là một bài học, lại kêu mọi người tới răn dạy một lúc.

"Bình thường lúc an toàn, chúng mày chơi đùa coi như xong, tao cũng lười quản chúng mày. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay là như thế nào? May mà không có xảy ra chuyện gì, nếu chẳng may xảy ra chuyện, chúng mày có mấy cái mạng?"

Mạch ca chống thắt lưng, chỉ vào bọn họ mà mắng.

Mạch ca không thường xuyên mắng chửi người nhưng đến lúc mắng người thật, tuyệt đối không thua lão Tam.

"Mạch ca, em biết sai rồi." Tiểu Ngũ – mặt xấu của tài liệu giảng dạy, cúi đầu nói xin lỗi.

"… Không được có lần sau, quản tốt nửa người dưới của mày đi!"

Sau khi Mạch ca giáo huấn người xong, lại đi tìm Tiêu Tích.

Không biết hai người nói cái gì, chuyện này cứ như vậy cho qua, không ai nhắc lại nữa.

Lộ trình tiếp theo liền hòa bình hơn nhiều, không ai dám đến tìm họ để gây phiền toái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!