Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Cô đứng ở chỗ này, không được tới đây, cũng không được nhìn!"
Giang Dịch chỉ vào một vị trí, ra lệnh cho Hoa Vụ không được tới gần.
"Ai thèm nhìn." Nếu không phải lo lắng rằng đại bảo bối như anh biến mất, làm việc không dễ dàng, tôi sẽ không đến!
Hoa Vụ quay lưng lại, cầm dao bổ dưa bắt đầu gọt cây non bên cạnh.
Giang Dịch đi ra một khoảng cách, đứng ở phía sau bụi rậm, xác định Hoa Vụ ở bên kia nhìn không thấy.
Trong rừng cây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Hoa Vụ ở phía sau "rắc rắc" gọt cây non.
Có thanh âm này ở đây, trong rừng cây nhỏ âm u hình như cũng không đáng sợ như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, âm thanh đột nhiên dừng lại.
Yên tĩnh —
"Thời tiểu thư?"
Không có ai trả lời.
Giang Dịch nhanh chóng đi ra từ phía sau bụi cây, vừa rồi nơi Hoa Vụ đứng, chỉ còn lại lá xanh của nhánh cây rơi đầy đất, làm gì còn người nào ở đó.
"……"
Hắn vẫn chưa chạy, cô ấy đã chạy trước?
Xoẹt –
"Thời tiểu thư?"
Xào xạc –
"Thời tiểu thư…"
Đáy lòng Giang Dịch dâng lên vài phần cảm giác nguy hiểm.
Hắn bắt đầu lùi lại và chuẩn bị quay trở lại đường bên kia.
Nhưng vào lúc này, trong bụi cây nhào ra một con zoombie.
Tốc độ của zoombie cực nhanh, Giang Dịch chưa chạy được hai bước đã bị zoombie đánh ngã.
Nửa cái đầu của zoombie đã không còn, mùi hôi thối ập vào mặt.
Giang Dịch kéo còng tay ra, zoombie cắn một cái vào dây xích bên trên còng tay. Dây xích không đủ dài, Giang Dịch không có cách nào quấn lên đầu zoombie, chỉ có thể dùng sức đẩy nó ra ngoài.
Món ăn hoang dã mê người ở trước mắt mà không ăn được, zoombie rất tức giận, phát ra tiếng rống giận từ trong cổ họng.
Ý đồ dọa Giang Dịch, để cho hắn phối hợp.
Giang Dịch dùng hết toàn lực đẩy zoombie ra, đứng lên còn chưa chạy được hai bước, lại bị zoombie bắt lấy mắt cá chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!