Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
[Tiểu khả ái, cô nói ngoại tuyến, ý cô là đám người Mạch Thanh Thanh à? Có phải hơi không phù hợp không?]
Diệt Mông chắc là đang trong lúc lười biếng thì tranh thủ thời gian đi làm, vừa lúc nhìn thấy thao tác này của Hoa Vụ, nhớ tới trách nhiệm của mình, chủ động lên tiếng.
"Mạch ca tên là Mạch Thanh Thanh?" Hắn là một kẻ xấu, hung thần ác sát, gọi cái tên này… có thích hợp không?
[Trọng điểm là cái này sao?]
Hoa Vụ "khụ" một tiếng: "Sao không thích hợp? Cảm hóa kẻ xấu lầm đường lạc lối, khiến cho bọn họ từ nay về sau đi lên không…. Con đường đúng đắn, đây không phải là nữ chính lòng mang thiên hạ, chính nghĩa lại dũng cảm như ta nên làm sao?"
Bỏ bốn lên năm thì cô chính là đang cứu thế giới!
[…… Có một chút hợp lý.]
Diệt Mông một lần nữa bị Hoa Vụ thuyết phục.
Đám người Mạch ca từ bên trong đi ra, lão tam xách rìu đi rất nhanh, vừa đi vừa mắng: "Đám họ nhà rùa này, ngay cả một viên đạn cũng không chừa lại cho lão tử."
Mạch ca không để ý tới lão tam đang hùng hùng hổ hổ, đi đến bên cửa xe, hỏi Hoa Vụ: "Có gì bất thường không?"
Hoa Vụ vừa định lắc đầu, ánh mắt quét tới góc đường, động tác lắc đầu dừng lại, khẽ nâng cằm lên: "Kia tính không?"
"Cứu… Cứu tôi…"
Một người phụ nữ mặc váy trắng, lảo đảo chạy ra từ góc đường.
Váy trắng có chút rách, phác họa phong cảnh như ẩn như hiện ở bên trong.
Theo động tác của cô, hai thứ mềm mại trước ngực không ngừng lắc lư.
Hoa Vụ nhìn đến mắt đều thẳng: "Lớn quá đi."
Mạch ca dù sao cũng là một người đàn ông, theo bản năng bị người phụ nữ mặc váy trắng kia hấp dẫn, nhưng anh nghe thấy câu này của Hoa Vụ, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giơ khẩu súng trong tay lên: "Đứng lại!"
Mạch ca quát lớn một tiếng này, khiến những người còn lại cũng phục hồi tinh thần, vội vàng cảnh giác.
Nhưng cô gái váy trắng không dừng lại, một bên chạy về phía bọn họ, một bên chỉ vào phía sau: "Zoombie… zoombie, có zoombie đuổi theo tôi."
Quả nhiên, ở góc đường có ba con zoombie đuổi theo lại đây.
Cô gái váy trắng vốn dĩ cách bọn họ không xa, cô chạy vài bước liền đến phía sau một tiểu đệ, ôm lấy cánh tay hắn: "Đại ca, cứu tôi với."
Cái thứ mềm mại kia dán vào cánh tay của người đàn ông.
Hắn nhất thời nuốt nước bọt.
Đám người Mạch ca dám dừng lại ở chỗ này, chính là bởi vì phát hiện gần chỗ này không có bao nhiêu zoombie.
Chỉ có hai ba con đuổi theo, lão tam xách rìu đi qua, bổ hai nhát.
Ban ngày zoombie hành động sẽ chậm chạp hơn một chút, số lượng không nhiều, đối phó cũng không tính là khó khăn.
Sau khi zoombie ngã xuống, sức lực của cô gái không chịu được nữa, trực tiếp ngã vào trong ngực tiểu đệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!