Chương 3: Sau Khi Bị Bắt Trở Thành Đỉnh Lưu 3

Hạt mưa nặng nề rơi xuống thảm thực vật, rầm rầm phủ lên tất cả âm thanh trong rừng.

Thân hình chật vật của đám người dìu dắt nhau đi trong rừng, quần áo trên thân đã ướt đẫm.

Bọn họ trở lại đường lớn muốn tìm xem chiếc xe kia của bọn họ còn ở đó không.

Kết quả cái gì cũng đều không tìm được, một tên côn đồ khác lái xe đi.

Bọn hắn vốn là thuận theo đường lớn đi.

Ai biết được đi tới đường kia đã không thấy tăm hơi, đi theo vết bánh xe tiến vào trong rừng, sắc trời tối sầm lại, lại bắt đầu mưa, rất nhanh liền không nhìn thấy vết bánh xe.

Hiện tại bọn họ cũng không biết ở đâu.

"Tống Di....! Tống Di, chờ chúng tôi một chút."

Có người hướng tới phía trước hô.

Thân ảnh mơ hồ phía trước dừng lại, không kiên nhẫn thúc giục, "Các người đi nhanh lên một chút."

"Không được, chân của tôi đau..." Nghệ sĩ giáp ủy khuất ba ba nói: "Tôi không đi nhanh được.

Tôi mệt quá..."

"Tôi cũng mệt.

Tống Di, nếu không chúng ta nghỉ ngơi?" Một nam nghệ sĩ khác dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng cùng Hoa Vụ

--- chủ yếu vì trong tay cô có vũ khí.

Bọn họ vốn là bị dọa sợ, hiện tại đang mưa, đường rất khó đi, thỉnh thoảng còn bị té ngã.

Thế lực của mọi người đã gần cạn kiệt.

Hoa Vụ có chút ghét bỏ, "Ngày thường nhìn thời điểm các người thức đêm thật có sức a."

Mọi người: "...."

Cái đó có thể giống nhau sao?

Có thể giống nhau sao!

Hoa Vụ kỳ thật cũng cảm giác thân thể này rất mệt, cô chỉ là dùng một tín niệm duy nhất để chèo chống là một hơi đi ra ngoài, sau đó là có thể tiến vào trong ổ chăn ấm áp nghỉ ngơi.

Hoa Vụ nhìn bốn phía xung quanh, tiện tay chỉ cái cây: "Vậy các người qua bên kia nghỉ ngơi đi, tôi đi lên phía trước xem xem."

"Tống Di" Có người dường như nhận thấy được cái gì, sợ hãi kêu ra tiếng, "Cô không cần bỏ lại chúng tôi!"

Hoa Vụ: "...."

Bị nhìn ra chỗ nào nha!

Hoa Vụ cười một chút, giọng điệu ôn nhu đi không ít, "Tôi đi lên phía trước nhìn đường."

"Cô nhất định phải trở về!"

Mấy đôi mắt kinh hoàng động tác nhất trí nhìn cô.

Tuy rằng Hoa Vụ dường như có chút không thích hợp, nhưng so với cánh rừng hoang tàn vắng vẻ này, Tống Di không thích hợp dường như có cảm giác an toàn hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!