Editor: Sơ Hề (Kẹo)
🍭🍭🍭Nguyên bản Diêu Vũ Phỉ là nghĩ đến giáo huấn Tô Yên một chút, kết quả không nghĩ tới, dăm ba câu bị nghẹn nói không ra lời.
Lại tức hô hô đi rồi.
Thời điểm sắp hết tiết học thứ ba, Tô Yên cũng truyền nước xong.
Nghe lời dặn dò của bác sĩ
"Miệng vết thương mấy ngày nay đừng đụng nước tránh cho cảm nhiễm."
Tô Yên từ trên giường xuống dưới, rất có lễ phép nói
Cảm ơn bác sĩ.
Giáo y nhìn Tô Yên, trong lòng cũng thực thích.
Học sinh tiến vào phòng y tế này, phần lớn là chút không học tập tử tế.
Khó được có thể nhìn đến học sinh ngoan như vậy, làm người cảm thấy tâm đều mềm.
Đêm túi thuốc đưa cho Tô Yên,
"Nhớ rõ đúng hạn đổi thuốc."
Vâng
Khi hai người đang nói chuyện, Khương Nhiên đi đến.
Nhìn Tô Yên từ trên giường xuống dưới, mày nhíu một chút.
Thò qua đỡ lấy cô
"Như thế nào lại xuống dưới?"
Cô chớp chớp con ngươi thủy nhuận
Muốn đi học
Tôi đỡ cậu đi.
Nói, tiếp nhận túi thuốc từ tay cô.
Đem người ôm thẳng vào trong ngực.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Giáo y bị xem nhẹ sờ sờ cái mũi, che giấu xấu hổ.
Ai, thanh xuân thật tốt a.
Chờ hai người đi đến cửa lớp 2 ban 3, vừa vặn lão sư Ngữ văn Phạm Hạo Lâm từ bên trong đi ra.
Kết quả đón cái đối mặt.
Phạm Hạo Lâm nhìn đến Tô Yên cùng Khương Nhiên ở cửa lớp ôm ôm ấp ấp, sắc mặt lập tức xanh mét.
"Tô Yên! Em đây là đang thị uy với tôi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!