Editor: Sơ Hề (Kẹo)
🍭🍭🍭Khương Nhiên nghe bác sĩ nói nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi nhìn cô chợt ngã trên mặt đất, dọa hắn giật mình.
Sau dó, bác sĩ đem cồn i
-ốt, bông băng công cụ linh tinh dùng để tiêu độc cầm lại đây.
"Trên đùi cô bé bị va đập rách da, tôi rửa sạch tiêu độc trước."
Khương Nhiên tự giác tránh ra.
Liền thấy, trên đùi trắng nõn tinh tế của Tô Yên lộ ra xanh tím bất đồng, chỗ bị thương trầy da có vết máu theo cẳng chân uốn lượn chảy tới mắt cá chân.
Bác sĩ nhìn miệng vết thương kia, đều nhịn không được nhíu nhíu mày.
"Bị va đập rất nghiêm trọng."
Thời điểm bôi thuốc, Tô Yên tỉnh lại.
Trên mặt suy yếu, khóe môi trở nên trắng.
Đôi mắt thủy nhuận chớp chớp.
Khương Nhiên nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của cô, mày nhăn lỏng một ít.
Tỉnh?
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau đó gật gật đầu.
Ừm
"Cậu sao lại ở sân thể dục chạy bộ?"
Hắn nhịn không được hỏi ra tiếng.
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Bị lão sư dùng cách xử phạt về thể xác."
Lý do?
"Trốn học, chống đối, nói dối lão sư."
Cô nhu nhu lặp lại một lần những tội danh lão sư kêu Phạm Hạo Lâm kia gán cho cô.
Vừa nhẹ nhàng thốt lên xong, tức khắc, ánh mắt bác sĩ nhìn Tô Yên lập tức không giống nhau.
Còn tưởng rằng là tiểu khả ái mềm mại đáng yêu, này xem ra... trách không được có thể đi cùng Khương Nhiên a.
Trong mắt bác sĩ hiện lên tiếc hận.
Khương Nhiên nghe lại là không tin.
Duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, nhìn dáng vẻ vô tội kia, khom lưng bám vào người thò lại gần,
Thật sự?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!