Chương 99: Thế giới 3

"Em biết mà, em chỉ muốn đo lường thử xem có thật hay không thôi." Cô giơ thước dây quơ quơ, men say khiến ánh mắt càng thêm sáng ngời, "Trên mạng nói rằng sống mũi đàn ông…"

Lời còn chưa dứt, dây lưng đã bị cô tháo ra một nửa.

Âm thanh cởi bỏ khóa kim loại vang lên, trong căn phòng yên tĩnh lại càng thêm rõ ràng.

Ôn Tu Văn bất ngờ đè chặt bàn tay đang làm loạn của cô, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Anh cúi đầu chôn vào vai cô, giọng khàn khàn gần như vỡ vụn:"Dừng lại đi, anh coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."

"Không cần! Em muốn đo thử." Giang Từ Vãn nghiêng đầu đẩy anh, mũi nhọn thước dây đã lách vào thắt lưng "Anh từng nói mọi chuyện đều nghe theo em, giờ chỉ là một việc nhỏ thế này cũng không được sao…"

Ôn Tu Văn vẫn không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn.

"Buông em ra!" Tay cô bị bóp đến đau, liều mạng giãy giụa.

Nhưng anh vẫn bất động. Luồng gió lạnh từ điều hòa thổi xuống cũng không áp được hơi nóng cuồn cuộn đang bốc lên.

Thấy anh cứng rắn không chịu, Giang Từ Vãn liền mất kiên nhẫn.

"Không được thì thôi! Em không cần anh, em sẽ đi tìm người khác."

Lời vừa thốt ra, không khí lập tức đông cứng.

Đáy mắt Ôn Tu Văn lóe lên một tia không vui, rồi bất chợt bật cười.

Trong lòng anh, tia lý trí cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.

Anh giật lấy thắt lưng, tùy tay ném sang một bên. Trong tiếng cô kinh hô, anh giữ chặt eo cô, nâng lên, ép thẳng xuống sofa.

Đệm sofa rơi lăn lóc khắp sàn.

Anh cúi xuống, môi phủ lấy đôi môi đỏ ửng của cô, mang theo sự quyết liệt đến mức không chừa đường lui, hung hăng hôn xuống.

"Đây là do chính em tự chuốc lấy."

Dây lưng rơi xuống đất, bật lên vài tiếng nhỏ, ánh sáng hồng nhạt phản chiếu thành những đường cong mập mờ ái muội.

Trước khung cửa sổ sát đất, bóng dáng hai người quấn lấy nhau in hằn.

Đêm khuya, bên ngoài mưa to trút xuống, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng sấm rền.

Giọt mưa dồn dập đập vào cửa kính.

Phòng ngủ không bật đèn, nhưng không khí vẫn không thể bình lặng trở lại.

Nụ hôn theo đường cổ cô mà trượt xuống.

"Ôn Tu Văn… ô ô…" Giang Từ Vãn cong lưng, móng tay để lại vệt đỏ sau lưng anh, miệng không ngừng gọi tên anh.

Âm thanh khàn vỡ, vừa yếu ớt vừa mê hoặc.

"Nhìn anh." Ôn Tu Văn nâng gương mặt đỏ hồng của cô, ngón tay vuốt lên đôi môi sưng đỏ vì hôn.

Trong mắt cô phủ đầy nước, mơ hồ mà rơi lệ, miệng vẫn nức nở khóc.

"Bây giờ đã thấy rõ chưa? Nhớ kỹ, người chạm vào em là ai. Sau này không được nói sẽ đi tìm người khác."

Anh tách hàm răng cô, hơi thở dồn dập như sắp vỡ tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!