Buổi trưa hôm sau, Ôn Tu Văn đưa Giang Từ Vãn đến buổi đấu giá.
Thật ra Giang Từ Vãn cũng chẳng có thứ gì đặc biệt muốn mua nhưng Ôn Tu Văn nói phải đấu giá vài món đồ cổ về cho ba Giang nên cô liền đi theo.
Đã mua thì tốt nhất là mua cho bằng hết, như thế ba sẽ càng vui. Đến lúc đó cô còn có thể nói với ba rằng tất cả đều do mình mua, chắc chắn ba sẽ rất hạnh phúc.
Đèn chùm pha lê sáng rực cả khán phòng đấu giá. Ở hàng ghế VIP phía trước, Mạnh Trác Viễn ngồi tựa vào chiếc ghế da thật.
Nơi như thế này có sự xuất hiện của anh ta cũng chẳng có gì lạ.
Ôn Tu Văn và anh ta liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó lại đồng loạt lạnh nhạt quay đi, rõ ràng chẳng ai ưa ai.
Giang Từ Vãn cũng nhìn thấy, cô chỉ khẽ gật đầu chào từ xa, không hề có ý định dây dưa.
"Vật phẩm thứ ba: Bình hoa thanh hoa vẽ mẫu đơn thời Minh Tuyên Đức. Giá khởi điểm 8 triệu." Giọng người dẫn chương trình vang lên cùng tiếng búa gõ.
Giang Từ Vãn chăm chú nhìn chiếc bình hoa sáng lấp lánh dưới ánh đèn — thứ này đặt trong thư phòng của ba chắc chắn rất hợp.
Ôn Tu Văn dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền bình thản giơ bảng.
"9 triệu." Nhưng chưa kịp nói thì giọng của Mạnh Trác Viễn đã vang lên trước.
Ôn Tu Văn hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, biết rõ đối phương cố tình tranh giành với mình, liền trầm giọng: "10 triệu."
"11 triệu."
……
Giá cả không ngừng bị đẩy lên, không khí trong khán phòng cũng trở nên căng thẳng.
Khi Ôn Tu Văn ra giá "30 triệu", sắc mặt Mạnh Trác Viễn lập tức sầm lại, tấm bảng trong tay bị anh ta đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng động chói tai.
"30 triệu lần một! 30 triệu lần hai…" Giọng của người dẫn chương trình vang vọng.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Ôn Tu Văn dưới ánh đèn trần, đường nét sắc bén, ánh mắt vẫn bình thản như thường, động tác ra giá ung dung, không hề có ý định bỏ cuộc.
"Giao dịch thành công!" Tiếng búa rơi xuống.
Thấy cô còn đang ngơ ngác nhìn mình, Ôn Tu Văn khẽ vỗ vai cô: "Suy nghĩ gì vậy? Mua được rồi."
"Không có gì…" Giang Từ Vãn lắc đầu, rồi nhanh chóng gợi ý: "Tiếp theo còn có bức thư pháp kia, ba chắc cũng sẽ thích."
Ôn Tu Văn gật đầu, giọng điềm nhiên: "Thích thì mua."
……
Sau buổi đấu giá, Giang Từ Vãn vào nhà vệ sinh, Ôn Tu Văn đứng đợi cô ở cửa ra.
Một giọng nữ vang lên bên cạnh: "Ôn tổng cũng am hiểu đồ sứ sao?"
Ôn Tu Văn quay đầu, thấy một quý phu nhân toàn thân trang sức lộng lẫy.
"Nghe nói nửa năm nay Ôn tổng gần như quét sạch các món có niên hiệu Tuyên Đức ở những buổi đấu giá."
"Bùi phu nhân." Ôn Tu Văn mỉm cười, lùi lại nửa bước, giọng lễ độ: "Giang thúc thích, tôi chỉ thuận tiện mua chút đồ mang về. Trong nhà cũng đâu phải cổ vật thật."
Quý phu nhân cười ý nhị: "Xem ra Giang tổng rất xem trọng Ôn tổng. Hôm nào, chồng tôi muốn đến thăm Giang tổng uống chén trà, đến lúc đó chắc phải phiền Ôn tổng làm cầu nối."
Ôn Tu Văn chỉ gật nhẹ: "Vâng, dễ nói thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!