Chương 96: Thế giới 3

Giang Từ Vãn cũng bất ngờ, không ngờ lại gặp người quen ở đây.

Cô mỉm cười chào hỏi coi như đáp lễ, rồi tiếp tục cúi đầu cắn một miếng kẹo hồ lô trong tay.

Trong miệng đầy ắp vị ngọt, lớp đường tan dần nơi kẽ răng, hương mật hòa quyện với thoang thoảng mùi quế, lập tức lan khắp đầu lưỡi.

Ngon đến mức đôi mắt cô sáng bừng lên.

Mạnh Trác Viễn chẳng kiêng dè mà nhìn chằm chằm dáng vẻ cô cúi đầu ăn kẹo hồ lô, ánh mắt nóng rực như muốn khắc dấu lên gương mặt cô.

"Mạnh tổng thật biết nói đùa." Ôn Tu Văn bỗng nhiên đưa tay vén lọn tóc mai bên tai cô, động tác tự nhiên thân mật.

"Ôn thị bận rộn thật, đến mức ngay cả thời gian đưa Vãn Vãn ra ngoài chơi cũng không có sao? Mạnh tổng ngày thường cũng nên thoải mái hơn một chút, đi ra ngoài nhiều để nhìn ngắm……"

Hắn cố ý lơ đãng nhắc tới.

"Nghe nói tháng trước Mạnh thị thất bại trong dự án văn hoá – du lịch? Chính là do thua ngay ở khâu khảo sát thực địa? Dù bỏ ra một khoản lớn mời đội ngũ cố vấn, xem ra cũng nên đổi người thì hơn."

Ý cười trên mặt Mạnh Trác Viễn thoáng khựng lại, khóe môi giật giật, ngón tay chỉnh cà vạt cũng hơi cứng lại.

Dự án đó vốn anh ta nắm chắc trong tay, kết quả lại bị đối thủ cướp mất, tổn thất không nhỏ. Sau này điều tra kỹ mới biết, trong chuyện đó có bút tích của Ôn Tu Văn.

Anh ta vốn dĩ rộng lượng, không định so đo. Không ngờ giờ Ôn Tu Văn còn dám nhắc thẳng ra như vậy.

"Ôn tổng đây là đang dạy tôi làm việc sao?" Mạnh Trác Viễn cười lạnh một tiếng, vuốt lại áo vest, "Thương trường vốn như chiến trường, thắng thua nhất thời thì tính là gì? Một dự án mà thôi, bỏ thì bỏ."

"Ngược lại, Ôn tổng tin tức nhanh nhạy, nhưng cũng nhớ đừng dây dưa quá nhiều với mấy kẻ tiểu nhân chỉ biết đắc ý nhất thời. Giờ họ ngoi lên cao, chưa biết ngày nào lại rơi xuống."

Ánh mắt anh ta thoáng lướt qua Ôn Tu Văn, lời nói nửa như nhắc nhở, nửa như châm chọc.

Câu nói mang mùi mỉa mai, ai nghe cũng biết ám chỉ ai.

Ôn Tu Văn thần sắc điềm tĩnh, chỉ khẽ vuốt nút tay áo, ánh mắt bình thản nhìn lại, như thể chẳng bận tâm.

Mạnh Trác Viễn hít một hơi, rồi tiến thêm nửa bước, ánh mắt chuyển hẳn sang Giang Từ Vãn, sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng.

"Đúng lúc gặp em hôm nay…… Vãn Vãn, tuần sau nhà họ Mạnh tổ chức tiệc từ thiện, em nhất định phải đến nhé. Ba em chắc đã nói với em rồi?"

Giọng anh ta mềm đi, hoàn toàn khác với dáng vẻ gay gắt ban nãy.

Mấy hôm trước, thư mời đã được gửi đến Giang gia. Anh ta biết rõ, nếu chỉ tự mình mời, Giang Từ Vãn chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng thông qua Giang Đông Thừa, cô sẽ buộc phải tham dự.

Nghe nhắc đến tên mình, Giang Từ Vãn mới lấy lại tinh thần.

Cô chớp chớp mắt, chẳng để ý đến sóng ngầm giữa hai người đàn ông, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi nhớ rồi. Ba tôi cũng đã nói qua chuyện này."

Lời vừa dứt, bầu không khí liền nặng nề hẳn.

Ôn Tu Văn giữ chặt cổ tay mảnh mai của cô, kéo cô sát về phía mình. Cây kẹo hồ lô trong tay cô suýt chút nữa rơi xuống.

Chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, khẽ cắn lấy phần đầu kẹo tinh xảo. Sợi đường kéo ra một làn chỉ bạc trong suốt, rồi nhanh chóng đứt đoạn.

"Hương vị không tệ, tay nghề quả thật khéo." Anh thản nhiên khen.

Mạnh Trác Viễn trông thấy cảnh đó, sắc mặt sầm xuống: "Ôn tổng thật nhỏ mọn, ngay cả cây kẹo hồ lô cũng phải tranh với Vãn Vãn sao?"

Ôn Tu Văn bật cười, giọng điệu dửng dưng: "Cái gì mà tranh? Từ trước đến nay Vãn Vãn ăn gì ngon đều để dành lại cho tôi mấy miếng, muốn chia sẻ với tôi. Nhiều năm rồi cũng thành thói quen."

Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Trác Viễn tối sầm, song cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ trò chuyện với Giang Từ Vãn vài câu rồi rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!