Thật kỳ quái.
Anh ta gọi điện cho cô làm gì chứ?
Bây giờ chẳng phải đang trong giờ làm việc sao?
Trong mắt Giang Từ Vãn, Phó Vân Thừa chính là kiểu người mắc bệnh nghiện công việc rất nặng – mỗi ngày không bận rộn vì công việc này thì cũng là công việc khác.
Đến cả chuyện trọng đại như kết hôn mà cũng chỉ tranh thủ thời gian rảnh để giải quyết cho xong.
Vậy mà giờ này lại gọi điện cho cô, đúng là hiếm thấy thật.
Bình thường lúc đang làm việc, anh ta không bao giờ cho phép ai làm phiền, càng không có chuyện vì việc riêng mà bỏ bê công việc.
Với anh, công việc luôn quan trọng hơn mọi thứ.
Trước đây, cô từng gọi điện làm phiền anh suốt ngày, rảnh là bấm máy, không có chuyện gì cũng gọi chơi cho đỡ buồn.
Cuối cùng, anh dứt khoát không thèm bắt máy, mỗi lần cô gọi tới đều do trợ lý nghe và chuyển lời, khiến cô chán nản mà bỏ cuộc.
Nay vì muốn "báo thù" vụ trước, Giang Từ Vãn cố tình để điện thoại reo thật lâu, cho anh sốt ruột chơi.
Nhưng mà… chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng.
Cô đành phải nghe máy, giọng hơi bực bội:
"Alo? Làm gì?"
Phó Vân Thừa điềm tĩnh nói:
"Em đang ở đâu? Anh có việc quan trọng muốn gặp em."
"Việc gì quan trọng? Anh nói thẳng luôn đi." – Cô nghi hoặc hỏi.
Quả nhiên, người bận rộn như anh chắc chắn không gọi chỉ để hỏi cô đã ăn trưa chưa.
Nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra việc gì quan trọng mà mình có thể giúp được cho anh.
Nếu là ăn nhậu chơi bời thì đúng là cô còn có chút bản lĩnh…
Hết cách rồi, số cô sinh ra là để hưởng thụ mà.
Kiếm tiền vất vả, vậy thì cứ để Phó Vân Thừa lo đi. Dù sao anh cũng thích làm việc mà.
Anh chính là… công cụ kiếm tiền của cô.
Còn cô thì sinh ra là để tiêu tiền vui vẻ, thích tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu.
Phó Vân Thừa nói thẳng:
"Chiều nay có một buổi tiệc, anh cần em đi cùng. Giờ hơi gấp rồi, em gửi vị trí cho anh, anh qua đón."
"Chiều nay?"
"Ừ."
"Giờ anh mới nói?"
Giang Từ Vãn không trả lời ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!