Chương 7: Thế giới 1

Thành Vi Vi làm mặt quỷ ra hiệu.

Là chị em thân thiết hay chọc phá nhau, Giang Từ Vãn tất nhiên hiểu ngay Thành Vi Vi đang ám chỉ chuyện gì.

Vừa rồi cô còn trêu Thành Vi Vi, giờ lại đến lượt mình xấu hổ. Hai má Giang Từ Vãn ửng hồng, không biết là vì thẹn hay đang nhớ lại chuyện gì đó không nên nghĩ đến.

Giang Từ Vãn ậm ừ trả lời:

"Ừm... cũng... cũng tạm..."

Cô không nói rõ.

Thành Vi Vi chớp mắt, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời cho có ấy:

"Cậu với tớ còn chuyện gì không thể nói chứ? Cậu như vậy thì chán lắm đấy... Thế sao rồi? Có được không? Bao lâu?"

Giang Từ Vãn vừa uống một ngụm cà phê, nghe hỏi trắng trợn như vậy suýt sặc.

Cô ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng.

Không biết là vì sặc hay vì ngượng nữa.

"Trời ơi… Không cẩn thận tí là sặc chết." – Thành Vi Vi vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn.

"Tớ chỉ hỏi vậy thôi mà, có gì mà ngại. Tớ chẳng phải sợ cậu chịu thiệt thôi."

Cô lại tiếp tục nói:

"Nếu cần gì thì bảo tớ... Tớ có một công thức bí truyền, cho đàn ông dùng là hiệu quả ngay. Dù bình thường không vấn đề gì thì thỉnh thoảng cũng có thể thử, đảm bảo sung sướng... Loại này là người ta làm tận nước ngoài, nghe bảo là bài thuốc truyền lại từ bộ lạc gì đấy, giờ cực kỳ hiếm luôn."

Giang Từ Vãn vội gật đầu lia lịa, ngắt lời cô:

"Rồi rồi rồi, biết rồi. Cậu cả ngày chỉ nghĩ mấy chuyện linh tinh! Lo mà giữ sức khỏe ấy…"

Chợt cô nhớ ra điều gì:

"Từ từ… Đừng bảo món quà lúc nãy cậu đưa tớ là mấy thứ đó nha?"

Cô cảm thấy rất có khả năng.

Bằng không lúc đó Vi Vi cớ gì không cho mở tại chỗ, còn nói mở ra sẽ hối hận – chắc chắn là món gì đó không tiện công khai.

Giang Từ Vãn bừng tỉnh đại ngộ.

Thành Vi Vi che miệng cười khúc khích:

"Không phải, nhưng cũng gần gần đấy. Cậu đoán trúng chút rồi. Tự về nhà mà xem nhé. Chỉ là vài bộ đồ thôi mà..."

Cô ghé sát tai Giang Từ Vãn, thì thầm:

"Đảm bảo tối nay cậu mặc vào, chồng cậu thể nào cũng muốn chết chìm trên người cậu luôn..."

"Thành Vi Vi!" – Giang Từ Vãn hét lên một tiếng.

"Được rồi được rồi, không nói nữa." – Thành Vi Vi ngồi nghiêm túc lại, làm bộ ngoan ngoãn.

"Ăn bánh tiếp nào~"

Cô cố tình nhét đầy miệng bánh kem, để ngăn mình khỏi nói linh tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!