Chương 5: Thế giới 1

Nghe cô nói xong, Phó Vân Thừa khẽ cúi đầu nhìn, ánh mắt sâu thẳm, như ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

Con cái sao?

Vấn đề này, hắn chưa từng nghiêm túc nghĩ tới.

Trong mắt anh, con cái nên là kết tinh của tình yêu giữa hai người, chứ không phải công cụ để truyền thừa gia nghiệp.

Cho nên, anh cũng chưa từng tính đến chuyện để cô sinh con cho mình.

Chỉ là…

Cô hỏi câu đó, là có ý gì?

Là cô muốn cùng anh sinh một đứa con, nên mới dò xét thử phản ứng của anh?

Kết hôn và sinh con vốn dĩ là hai chuyện khó mà tách rời.

Nếu cô bắt đầu có suy nghĩ đó thì cũng không có gì lạ. Huống chi, bà cụ trong nhà cùng ba mẹ hắn chắc cũng mong họ sớm có con. Không chừng lúc hắn không có ở nhà, họ đã từng nói chuyện này với nàng rồi.

"Em muốn sinh sao?" Anh hỏi.

Giang Từ Vãn không ngờ lại bị hỏi ngược lại.

Cô dĩ nhiên là không muốn sinh — vì hai người sớm muộn gì cũng ly hôn, nếu sinh con thì chẳng khác nào tạo ra một sợi dây trói buộc không thể dứt.

Nhưng cô không trả lời thẳng, mà đẩy câu hỏi lại cho hắn:

"Vậy còn anh thì sao? Hay là, bên ngoài anh đã có con với người khác? Muốn họ sinh con cho anh?"

Phó Vân Thừa chỉ cảm thấy đau đầu, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này.

Còn "họ" là ai?

Hoàn toàn không có ai hết. Ở đâu ra những người đó?

Hắn cau mày, nghiêm giọng nói lại:

"Anh không có người phụ nữ nào khác, cũng không có con riêng. Sau này đừng nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy nữa."

Giang Từ Vãn hừ nhẹ vài tiếng, tỏ vẻ chẳng tin mấy lời hắn nói, cố ý chu môi ra làm bộ tức giận.

"Tôi biết ngay mà, tôi biết anh cũng không muốn tôi sinh. Từ giờ chuyện của anh tôi mặc kệ, anh có hay không người phụ nữ khác tôi cũng không quan tâm, vì đâu còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi biết, anh căn bản không thích tôi..."

Nói xong, cô quay người chạy ra ngoài.

Dưới lầu, phòng khách.

Bà cụ Phó đang ngồi trên sofa chơi với bé Phó Vũ Thần, mấy bảo mẫu đứng cạnh vừa trông chừng vừa thỉnh thoảng đút hoa quả cho cậu bé.

"Vãn Vãn, cháu xuống rồi à?"

Bà cụ chân yếu đi lại khó khăn, nhưng tai vẫn rất thính. Vừa nghe thấy tiếng bước chân liền gọi cô lại.

"Bà ơi." Giang Từ Vãn mỉm cười bước đến, ngồi xuống cạnh bà, thân mật nắm tay bà.

"Cháu ngoan. Vừa rồi… cãi nhau với Vân Thừa à?" Bà cụ hỏi nhẹ nhàng.

Bà vừa nghe bảo mẫu kể lại, nói hình như vừa rồi trên lầu xảy ra tranh chấp gì đó, đến mức cả bình hoa trong phòng cũng bị đập vỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!