Giang Từ Vãn nhìn tin nhắn, như đang suy nghĩ điều gì.
Tháng sau sao?
Cô âm thầm hồi tưởng trong lòng hình như không có việc gì quan trọng đã được lên lịch.
Chỉ có điều, tháng sau là sinh nhật của Cố Lăng Xuyên, đến lúc đó chắc chắn sẽ phải dành một ngày để ở bên anh ta.
Giang Từ Vãn định hỏi Quý Nhược Phong cụ thể khi nào anh về nước nhưng nghĩ lại thì có vẻ anh cũng chưa xác định được ngày cụ thể nên thôi không hỏi nữa.
Còn về sinh nhật của Cố Lăng Xuyên với thân phận của anh thì những buổi tiệc sinh nhật thường rất cầu kỳ và rườm rà.
Đầu tiên là tiệc gia đình ở nhà họ Cố, sau đó là buổi tiệc sinh nhật long trọng, xa hoa với đủ loại bạn bè, người thân, đối tác làm ăn… Còn bạn bè thân thiết trong giới của Cố Lăng Xuyên cũng sẽ tổ chức riêng cho anh một buổi tiệc chúc mừng.
Ngoại trừ buổi tiệc cuối cùng kia, những buổi còn lại Giang Từ Vãn đều không được tham dự.
Vậy nên cũng chỉ cần dành ra một ngày là được, chắc chắn không trùng lịch, không thể ngẫu nhiên mà rơi vào đúng ngày như thế.
Vì vậy, Giang Từ Vãn chống tay lên điện thoại, nhanh chóng nhắn lại.
"Tháng sau em lúc nào cũng rảnh. Anh mà về rồi thì cứ liên hệ em, em sẽ đi đón anh. Quà cáp thì không cần đâu, chúng ta thân đến mức này rồi, còn khách sáo làm gì? Trên đường chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió."
Dù là nói vậy, nhưng Giang Từ Vãn quá hiểu tính Quý Nhược Phong — anh chắc chắn sẽ chuẩn bị quà cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, Quý Nhược Phong luôn rất quan tâm cô như một người anh trai tri kỷ chuyện lớn chuyện nhỏ đều chăm lo.
Cha mẹ của Quý Nhược Phong cũng rất tốt với cô, hồi còn đi học, có lần cô tan học về không có gì ăn, họ kéo cô vào nhà ăn cơm. Ngày thường còn hay bảo Quý Nhược Phong mang trái cây và đồ ăn vặt cho cô.
Có qua thì phải có lại. Giang Từ Vãn liền nghĩ tranh thủ hai hôm nữa rảnh thì đến trung tâm thương mại dạo một vòng, chuẩn bị một món quà nhỏ để đón Quý Nhược Phong về nước.
Vừa đặt điện thoại xuống thì Cố Lăng Xuyên đi tới.
Anh vừa mới ở thư phòng họp trực tuyến, là một cuộc họp khẩn cấp, khi đi còn nói chắc chỉ mất khoảng nửa tiếng, nhưng Giang Từ Vãn nhìn đồng hồ thì thấy cuộc họp đã kéo dài gần một tiếng rưỡi rồi.
Đêm qua ba giờ sáng, Cố Lăng Xuyên cũng vẫn còn ở thư phòng họp — vì là cuộc họp về hoạt động kinh doanh ở nước ngoài, nên để phù hợp múi giờ bên kia, anh bắt buộc phải làm việc vào ban đêm.
Tuy Cố Lăng Xuyên là ông chủ, kiếm tiền thì như nước chảy, nhưng quả thật anh rất cực, bận đến mức…
…giống như một con trâu.
Nghĩ đến hình ảnh đó, Giang Từ Vãn bật cười.
Cố Lăng Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay ôm cô vào lòng, ghé đầu vào vai cô rồi hỏi:
"Cười gì mà vui vậy? Nói cho anh nghe với nào."
Giang Từ Vãn lắc đầu, không chịu nói.
Cô đâu có ngốc, sao lại đi nói cho anh biết mình vừa nghĩ gì được, nếu không thì thể nào cũng bị anh dạy dỗ cho một trận.
Cố Lăng Xuyên thấy vẻ mặt cô như vậy, liền biết cô đang giấu suy nghĩ gì đó trong lòng. Ngón tay anh nhẹ nhàng v**t v* bên hông cô — anh biết rõ Giang Từ Vãn rất sợ bị cù, chắc chắn sẽ không chịu được.
"Em nói hay không? Còn định giấu anh à?"
"Em có giấu gì đâu…" Giang Từ Vãn bị anh cù đến toàn thân ngứa râm ran, không chịu nổi nữa, đành phải giơ tay đầu hàng: "Thật mà, em chỉ là cảm thấy… anh ngày nào cũng làm việc quá vất vả, bận bịu không ngừng nghỉ, giống như một cái chong chóng quay mãi không dừng."
Cô đổi sang một cách nói dễ nghe hơn một chút.
Cố Lăng Xuyên liếc cô một cái: "Anh mệt như vậy mà em còn cười? Không phải nên thấy đau lòng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!