Chương 34: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc

Cố Lăng Xuyên hoàn toàn không ngờ rằng lúc gọi cho Giang Từ Vãn lại là một người đàn ông bắt máy.

Dù giọng nói rất quen thuộc, anh vẫn mất vài giây mới nhận ra đó là Thời Trạch Khải.

"Cô ấy đâu? Sao lại là cậu nghe điện thoại?" – Giọng Cố Lăng Xuyên lập tức lạnh hẳn.

Tuy đang nói chuyện qua điện thoại, Thời Trạch Khải không nhìn thấy sắc mặt đối phương, nhưng chỉ cần nghe ngữ điệu đã đủ cảm nhận được sự bất mãn và cảnh giác trong lời nói của anh ta.

Cũng chẳng trách được.

Ra ngoài công tác vất vả cả ngày, buổi tối gọi điện cho bạn gái yêu quý, vậy mà người bắt máy lại là một người đàn ông khác – thử hỏi có ai mà vui cho nổi?

Dù người đàn ông kia là người quen đi chăng nữa cũng không chấp nhận được.

Huống chi, Cố Lăng Xuyên lại càng nhạy cảm — trong lòng còn trỗi lên cảm giác nguy cơ mơ hồ.

Dù sao anh và Thời Trạch Khải cũng là cùng một kiểu người, thẩm mỹ và gu trong chuyện tình cảm lại còn có phần giống nhau.

Nếu Thời Trạch Khải thật sự để mắt tới Giang Từ Vãn… anh cũng không cảm thấy lạ.

Chính vì thế, anh càng phải giữ sát, tuyệt đối không để người đàn ông khác có cơ hội chen chân.

Thời Trạch Khải vẫn giữ bình tĩnh, kể rõ mọi chuyện đã xảy ra — việc Giang Từ Vãn bị một gã đàn ông say rượu quấy rối ở hội sở, anh tình cờ có mặt nên đã ra tay can thiệp, rồi đưa cô ấy đến bệnh viện xử lý vết thương.

Một lát sau, Giang Từ Vãn từ phòng cấp cứu bước ra.

Tuy sắc mặt cô có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh hơn, không còn vẻ hoảng loạn như lúc mới gặp chuyện.

Thời Trạch Khải thấy cô ra liền ngừng cuộc gọi, đưa điện thoại lại cho cô, dặn dò mấy câu.

Sau đó, anh đưa cô rời bệnh viện, đưa về nhà.

Khi về tới căn phòng trọ, Giang Từ Vãn mệt đến mức không còn sức để rửa mặt, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Điện thoại của cô để bên gối, màn hình sáng lên một lúc rồi lại tối đi, đầy vết nứt loang lổ, chẳng thể sử dụng được nữa — đành phải đợi hôm sau đem đi sửa.

Cùng lúc đó, bên kia, Cố Lăng Xuyên càng nghĩ càng thấy không yên tâm. Sau một hồi do dự, anh quyết định cắt ngắn chuyến công tác, lập tức đặt vé máy bay trở về trong đêm.

Sáng hôm sau, anh đáp chuyến bay sớm về nước.

Vừa về đến biệt thự, chưa kịp nghỉ ngơi, anh đã vội vàng hỏi thăm Giang Từ Vãn. Nhưng bảo mẫu nói, tối qua cô hoàn toàn không về nhà.

Cố Lăng Xuyên ngẫm nghĩ một chút, rồi lập tức chạy đến căn hộ trọ của cô.

Căn hộ dùng khóa mật mã, anh trực tiếp nhập mã vào.

Căn phòng yên ắng, rèm cửa kéo kín, ánh sáng lờ mờ.

Anh nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ — Giang Từ Vãn đang nằm trên giường, ngủ say.

Sắc mặt cô nhợt nhạt, có vẻ tiều tụy, tóc tai rối bời xõa xuống trán.

Cố Lăng Xuyên lặng lẽ ngồi xuống mép giường, nhìn cô đầy dịu dàng, ánh mắt không giấu nổi nỗi xót xa.

Không biết qua bao lâu, Giang Từ Vãn khẽ tỉnh lại từ giấc mơ.

Cô mở mắt, mất một lúc để thích nghi với ánh sáng mờ, rồi bất ngờ phát hiện có người ngồi bên cạnh.

Nhìn kỹ, không ngờ lại là Cố Lăng Xuyên!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!