Đột nhiên, một bàn tay to mạnh mẽ duỗi tới, kéo phắt gã đàn ông ra xa.
Giang Từ Vãn ngẩng đầu nhìn — là mấy người đàn ông thân hình cao lớn, khí chất mạnh mẽ, trông như vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản.
"Ai ——" gã đàn ông say rượu bị kéo ra đỏ mặt tía tai, tức giận gầm lên, vung tay định đấm về phía một trong các vệ sĩ.
Nhưng đòn tấn công của hắn trước mặt vệ sĩ chuyên nghiệp hoàn toàn vô dụng.
Một động tác dứt khoát gọn gàng, hắn đã bị khống chế, ấn ngã xuống đất, không thể động đậy, chỉ còn biết nằm đó chửi bới om sòm.
Lúc này, giám đốc hội sở cũng hớt hải dẫn theo một nhóm nhân viên an ninh chạy đến.
Thấy cảnh tượng hỗn loạn, ông ta lập tức chỉ huy an ninh lôi gã đàn ông đi.
"Dẫn hắn đi!"
Gã say vẫn giãy giụa, miệng la hét: "Mấy người dám đụng vào tôi? Biết tôi là ai không hả?!"
Nhưng chẳng ai thèm để ý, vẫn thẳng tay kéo hắn đi.
"Thời tổng, thật sự xin lỗi!" — Giám đốc hội sở cuống quýt đi tới trước mặt Thời Trạch Khải, hơi khom lưng, mặt đầy áy náy — "Là do hội sở chúng tôi quản lý sơ suất, khiến ngài và vị tiểu thư đây bị kinh sợ."
Lúc đó, mấy nhân viên nữ cũng chạy tới đỡ Giang Từ Vãn dậy, lo lắng hỏi han:
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không sao." — Giang Từ Vãn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô nhẹ nhàng gạt tay nhân viên phục vụ ra, cúi xuống nhặt lại điện thoại và túi xách bị rơi.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Thời Trạch Khải.
Người đàn ông trước mặt cao lớn rắn rỏi, nét mặt cương nghị, lông mày rậm, khí chất nghiêm nghị lạnh lùng. Khóe môi hơi nhếch xuống, tạo nên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận.
Cô nhớ người này.
Từng gặp qua — là bạn của Cố Lăng Xuyên.
Vừa rồi người ra tay giúp chắc cũng là vệ sĩ của anh ta.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi." — Giang Từ Vãn nói.
Thời Trạch Khải khẽ gật đầu. Dù gì cô cũng là bạn gái của Cố Lăng Xuyên, đã nhìn thấy thì đương nhiên phải giúp.
Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc điện thoại của cô bị vỡ nát.
Màn hình bị nứt thân máy lõm nhiều chỗ, rõ ràng là đã hỏng nặng không thể dùng được nữa.
Anh trầm ngâm một chút rồi đề nghị:
"Để tôi gọi cho Lăng Xuyên, bảo anh ấy đến đón cô về."
Giang Từ Vãn đang định gật đầu thì sực nhớ ra Cố Lăng Xuyên đang đi công tác nước ngoài. Cô lắc đầu liên tục:
"Không cần đâu, anh ấy đang ở nước ngoài. Tôi tự bắt xe về được."
Cô cúi đầu tìm trong túi.
May mà cô vẫn để sẵn một ít tiền mặt. Không có điện thoại vẫn có thể bắt được taxi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!