Chương 31: Thế giới 2 : Thiếu nữ bần cùng bị trêu trọc

Hôm nay là ngày thứ 99 Giang Từ Vãn ở bên Cố Lăng Xuyên.

Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, cô có thể nói là đã dốc hết tâm tư, tỉ mỉ chuẩn bị một món quà độc nhất vô nhị.

Một hộp trái cây được "vớt" ở tiệm bán đêm giá siêu rẻ, chỉ mười tệ một hộp. Vài bông hồng bị lũ trẻ thiếu ý thức hái xuống rồi ném bừa bên đường được cô nhặt lại. Một tấm bưu thiếp cũ kỹ nhưng đầy lời yêu thương viết tay…

Cuối cùng, cô lấy ra chiếc hộp quà thủ công tự làm từ hộp phấn cũ, cẩn thận sắp xếp tất cả những món ấy vào bên trong.

Chính vì thế, một món quà kỷ niệm tràn đầy thành ý đã hoàn thành!

Mà để đáp lại, Giang Từ Vãn cũng không khách khí mà đưa ra một yêu cầu với Cố Lăng Xuyên — một phong bao lì xì "tương xứng về giá trị" trị giá sáu vạn tệ.

Về phần món quà của cô liệu có thật đáng giá đến thế không… thì chi phí làm quả thật rất thấp, nhưng thành ý lại là vô giá!

Điều khiến người ta bất ngờ là đối mặt với yêu cầu có phần "quá đáng" này, Cố Lăng Xuyên không những không giận mà còn cười rất vui vẻ trông vô cùng hài lòng.

"Cảm ơn em. Anh thực sự rất thích." Vừa nói, anh vừa chuyển khoản cho cô mười vạn tệ.

Nhìn số tiền vượt chỉ tiêu, lòng Giang Từ Vãn vui đến mức sắp nổ tung.

"A Xuyên, em yêu anh." Cô kiễng chân, hôn nhẹ một cái lên cằm anh, giọng nói mềm mại ngọt ngào như mật.

Cố Lăng Xuyên thuận thế vòng tay ôm lấy eo cô, cúi người xuống, môi anh áp lên môi cô một cách chính xác và đầy dịu dàng.

Ban đầu chỉ là nụ hôn khẽ chạm, nhưng rồi nhanh chóng trở nên sâu hơn, dồn dập hơn, hơi thở cả hai cũng bắt đầu trở nên rối loạn.

Giang Từ Vãn biết rất rõ — nếu còn tiếp tục nữa…

Bởi vì nhu cầu của Cố Lăng Xuyên trong chuyện này từ trước đến nay vốn luôn mãnh liệt. Trước kia, cô không ít lần bị anh hành cho đến mệt mỏi rã rời, có khi cả đêm không được ngủ.

Dạo gần đây, cô mới tranh thủ được mấy ngày nghỉ ngơi nhờ lịch làm việc giãn ra, và cô thật sự không muốn lại bị "giày vò" nguyên đêm.

Thật ra hôm nay cô tới… chỉ là để "lừa" chút tiền thôi.

Giờ thì tiền đã vào tay rồi, vậy là cô có thể đi được rồi.

"Đừng… đừng hôn nữa. Em phải về, mai còn đi làm…" Giang Từ Vãn cố gắng đẩy anh ra, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy và khẩn cầu.

Nhưng Cố Lăng Xuyên không để ý đến cô, tiếp tục cởi nút áo sơ mi, dây lưng cũng đã được anh tháo ra, lỏng lẻo treo nơi hông.

Anh tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nóng rực cùng động tác mạnh mẽ kia, đã nói lên tất cả 

Đêm nay, cô đi không được.

Ngay giây tiếp theo, Giang Từ Vãn cảm thấy cả người nhẹ bẫng — cô đã bị anh bế bổng lên.

Cô theo bản năng kêu khẽ một tiếng, rồi lập tức bị anh ôm vào phòng ngủ.

Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại.

Không lâu sau đó, từ trong phòng vang lên tiếng th* d*c trầm thấp của người đàn ông…

Đêm khuya.

Trong phòng ngủ, không gian chìm trong tĩnh lặng. Ngọn đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu bóng dáng mập mờ lặng lẽ lướt trên bức tường phía sau giường.

Giang Từ Vãn mở trừng mắt nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không hề có cảm giác buồn ngủ.

Bên cạnh cô, Cố Lăng Xuyên đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tiếng thở nhịp nhàng của anh vang lên rõ mồn một trong sự yên ắng của đêm khuya, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng xe lướt qua trên đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!