Chương 30: Thế giới 1

Phó Vân Thừa không phải người ngu ngốc, ngược lại, anh là người rất nhạy bén, tinh tế đến từng chi tiết.

Giang Từ Vãn đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, là người thân cận nhất, gần gũi nhất làm sao anh có thể không nhận ra cô có điều gì đó không ổn?

Cô nói rằng cô thích anh , yêu anh , nhưng mỗi khi cô nhìn anh trong mắt lại hoàn toàn không có một tia tình cảm nào. Ánh nhìn trống rỗng, lạnh lẽo như mặt hồ không còn hơi ấm.

Mỗi lần cô nổi giận, tranh cãi, dường như cũng chỉ là vì muốn gây chuyện mà thôi.

Điều cô để tâm không phải là thái độ của anh mà là cái cảm giác phải tranh giành, đối đầu với anh.

Rất nhiều lần, anh còn cảm thấy cô vui vẻ khi thấy anh thay đổi thái độ, trở nên lạnh nhạt hơn – như thể cô vừa hoàn thành một nhiệm vụ nào đó đã được định sẵn.

Thực chất, cô không hề quan tâm đến anh.

Đây là điều mà Phó Vân Thừa đã âm thầm suy nghĩ rất lâu trong lòng. Dù anh không muốn thừa nhận chút nào, thì đến cuối cùng cũng đành phải đối diện với sự thật đau lòng ấy.

Giang Từ Vãn hiếm khi im lặng đến vậy. Cô thật sự rất yên tĩnh.

Phó Vân Thừa đưa tay khẽ vuốt má cô, dịu dàng nói:

"Trước đây là anh yêu em. Bây giờ, đến lượt em rồi. Em có thể… thử yêu anh một chút không?"

Giọng anh gần như là cầu xin.

Khoảnh khắc này, anh đã hạ mình đến mức thấp nhất, thấp đến như phủ phục trong bụi đất.

Khi thật lòng yêu một người, tất cả sự mạnh mẽ, quyết đoán đều tan biến. Người ta sẽ trở nên dè dặt, cẩn trọng, từng chút một. Nếu không nhận được tình yêu đáp lại, trong lòng sẽ đầy bất an và nghi ngờ.

Từng hành động, từng ánh mắt của đối phương đều bị phóng đại lên, rồi đem ra cân nhắc, suy diễn, lo lắng.

Dù Phó Vân Thừa là người không sợ bất cứ điều gì, dù anh từng tung hoành ngang dọc trên thương trường, nhưng giờ phút này, anh chỉ là một người đàn ông nhỏ bé đang đứng chờ phán quyết từ Giang Từ Vãn.

Anh sợ — sợ cô không muốn, sợ cô không sẵn lòng mở lòng.

Giang Từ Vãn khẽ thở dài một tiếng. Ánh mắt cô vô thức tránh đi, như đang né tránh điều gì đó trong lòng…

Cô nhẹ nhàng nói:

"Để em suy nghĩ lại đã."

Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, cẩn thận sắp xếp lại tất cả mọi chuyện – bao gồm cả cảm xúc của chính mình.

Cô muốn hiểu rõ bản thân đối với Phó Vân Thừa rốt cuộc là cảm giác gì — là vì nhiệm vụ thất bại nên bị ảnh hưởng, hay là trong khoảng thời gian ở cạnh nhau ngày qua ngày, đã vô tình nảy sinh tình cảm?

Cô chỉ biết rằng, cô muốn ở bên người mình thật lòng thích.

"Được. Anh chờ em" Phó Vân Thừa gật đầu, ánh mắt dịu dàng như thể có thể tan thành nước.

Giang Từ Vãn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng đã rõ ràng.

Có một vài loại tình cảm, tuy khó để diễn đạt bằng lời, nhưng sự thật lại rất rõ ràng, đến mức cô không thể phớt lờ hay trốn tránh.

Có lẽ... cô thực sự có một chút thích Phó Vân Thừa.

Nhưng — chỉ là "một chút" thôi!

Nếu Phó Vân Thừa muốn có được nhiều hơn, muốn được cô thật lòng yêu thương, vậy thì anh phải nỗ lực thêm nữa.

Dù sao thì, tiêu chuẩn về tình yêu của cô cũng không hề thấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!