Chương 26: Thế giới 1

"Em vừa nói cái gì?" – Phó Vân Thừa nghiến răng hỏi.

Từng từ như bị ép ra từ kẽ răng, mang theo cơn phẫn nộ bị dồn nén đến tột cùng.

Toàn thân anh tỏa ra hơi thở lạnh đến cực điểm. Khuôn mặt vốn còn cố gắng giữ vẻ ôn hòa, khi nghe thấy những lời của Giang Từ Vãn, lập tức trầm xuống hoàn toàn, tối sầm lại.

Giang Từ Vãn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt anh:

"Tôi nói, tôi muốn ly hôn với anh."

Cô nghĩ thầm, Phó Vân Thừa thật ra là người rất có trách nhiệm. Đối với gia đình, với chính bản thân cô – người làm vợ, anh vẫn luôn tận tâm tận lực.

Nếu không phải vì đã đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng thốt ra hai chữ "ly hôn", thậm chí trước khi dám nghĩ đến điều đó, hẳn hắn cũng đã phải giằng co và dằn vặt nội tâm vô số lần.

Vì vậy, cô quyết định đi trước một bước, thay anh mở lời.

Dù sao thì nếu cô cũng muốn ly hôn, anh hoàn toàn có thể dựa theo ý cô mà thuận theo.

Như vậy, hai người chia tay trong hòa bình, không ai bị tổn thương, mỗi người đều có thể nhẹ lòng.

Phó Vân Thừa giận đến mức toàn thân khẽ run lên, không nói được lời nào, hai tay nắm chặt, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết quá mạnh.

Người tài xế ngồi phía trước cũng không dám thở mạnh, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Mọi chuyện đang yên ổn, sao tự nhiên lại ầm ĩ đến mức đòi ly hôn thế này?

Tuy bình thường phu nhân quả thực hơi bướng bỉnh, thỉnh thoảng lại gây ra vài chuyện khiến tiên sinh bực bội, nhưng nhìn vào cách họ sinh hoạt hằng ngày, tình cảm giữa hai người thật ra vẫn khá ổn định.

Người ta vẫn nói "thương nhau lắm cắn nhau đau", câu này đôi khi cũng có lý – vợ chồng đôi khi cãi nhau, chính là vì trong lòng có để tâm.

Nếu như giữa hai vợ chồng hoàn toàn không có mâu thuẫn gì, thì mới là điều bất thường. Khi ấy, hai người như thể miễn cưỡng gắn kết với nhau, không ai quan tâm đến ai, tự nhiên cũng sẽ không phát sinh tranh chấp – bởi vì đã không còn cảm xúc gì để tranh cãi nữa.

Thấy Phó Vân Thừa mím môi, im lặng không nói lời nào, Giang Từ Vãn cũng trở nên yên tĩnh lại.

Dù sao, cô cũng phải cho anh một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Đợi đến khi anh nghĩ thông suốt, mọi chuyện có lẽ cũng sẽ dần ngã ngũ.

Rất nhanh, xe chậm rãi dừng lại ở điểm đến.

Giang Từ Vãn không đợi Phó Vân Thừa xuống xe mà đã mở cửa bước ra trước. Cô cũng không ngoảnh đầu lại, thẳng thừng đi vào phòng ngủ.

Cô bắt đầu đảo mắt nhìn quanh căn phòng, thầm cân nhắc.

Nếu thật sự phải ly hôn, vậy những món đồ của cô nhất định phải mang đi hết. Dù gì cũng là những thứ cô thích, cô không nỡ để lại.

Sau một vòng xem xét, Giang Từ Vãn chợt phát hiện: cả căn phòng này, gần như toàn bộ đều là đồ của cô. Từ tủ quần áo đầy ắp váy áo, đến bàn trang điểm chất đầy mỹ phẩm, rồi cả những món đồ trang trí nhỏ nhặt đầu giường… khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống của cô.

Còn đồ đạc của Phó Vân Thừa thì sao? Hầu như bị chen lấn vào những kẽ trống trong không gian của cô.

Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ tiếp – đến lúc phân chia tài sản, căn nhà này cô cũng nên giữ lấy. Bằng không, cô thật sự rất lười chuyển nhà.

Hơn nữa, nếu sau này Phó Vân Thừa kết hôn với người khác, chắc chắn cũng không thể tiếp tục ở căn nhà này.

…Kết hôn với người khác sao?

Ý nghĩ ấy khiến lòng Giang Từ Vãn khó tả, chẳng phải hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn có chút nhói đau lặng lẽ.

Dù gì hai người cũng là vợ chồng, những chuyện thân mật cũng đã từng cùng nhau trải qua. Cô không phải cỗ máy không có cảm xúc, nói quên là quên được. Nhiều ít, vẫn còn chút rung động và lưu luyến.

Nhưng những điều đó giờ đây đã không còn quan trọng. Đợi đến khi nhiệm vụ của cô kết thúc, mọi chuyện cũng sẽ chấm dứt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!