Giang Từ Vãn trong lòng chợt "thịch" một tiếng, hoảng loạn đến mức suýt nữa làm rơi điện thoại vào bồn nước.
Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, khẽ ho một tiếng, ánh mắt lảng tránh, ấp úng trả lời:
"Không... không có gì đặc biệt cả, chỉ là Thành Vi Vi với em đang than vãn chuyện công việc thôi."
Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng, cô đã hối hận — cái lý do này nghe thật sự quá gượng gạo. Thành Vi Vi thì làm gì có công việc, rõ ràng ngày nào cũng giống cô, chỉ biết tiêu tiền và đi chơi.
Phó Vân Thừa hiển nhiên không tin, mày khẽ nhíu lại, bước lên một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay cô, truy hỏi:
"Vậy em trốn cái gì? Chuyện công việc mà cũng phải giấu? Nếu cần giúp gì, anh có thể giúp."
Giọng anh vẫn ôn hòa, nhưng lời nói lại mang theo áp lực khiến người ta không thể xem thường, như một tấm lưới vô hình dần siết lại, bao phủ lấy Giang Từ Vãn.
Giang Từ Vãn cắn môi, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách gỡ rối cho lời nói dối vừa rồi.
Đột nhiên, cô chợt lóe sáng, xoay màn hình điện thoại về phía Phó Vân Thừa, ngón tay nhanh chóng lướt qua khung trò chuyện, dừng lại ở mấy tin nhắn Thành Vi Vi than phiền chuyện ba cô ấy bắt tham gia hội họp, rồi nói:
"Anh nhìn đi, thật sự là chuyện công việc. Cô ấy không được nghỉ ngơi, suýt nữa ngủ gật trong cuộc họp luôn..."
Thật ra là vì chán quá, lại nghe không hiểu, nên nghe một lúc liền buồn ngủ.
Nhưng Giang Từ Vãn không nhận ra, chỉ cần lướt xuống một chút nữa, mấy tấm ảnh trai đẹp sẽ hiện ra ngay phía dưới.
Ánh mắt Phó Vân Thừa đi theo hướng tay cô chỉ, vẻ mặt như thể đang nghiêm túc xem tin nhắn than vãn, nhưng khóe mắt lại liếc thấy phần viền ảnh chụp lấp ló ở bên dưới.
Anh không để lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc lạnh. Tranh thủ lúc Giang Từ Vãn chưa kịp phản ứng, anh bất ngờ đưa tay giật lấy điện thoại.
Giang Từ Vãn kinh hô một tiếng, theo bản năng đưa tay giành lại, nhưng vì cả người vẫn đang ngâm trong bồn tắm, động tác bị hạn chế, không kịp ngăn cản.
Phó Vân Thừa lùi một bước, tránh khỏi tay cô, quay màn hình điện thoại lại, nhìn chăm chú — đập vào mắt là một loạt ảnh trai đẹp mà Thành Vi Vi vừa gửi tới, đủ mọi phong cách: lạnh lùng, quyến rũ, học bá, tổng tài...
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ánh mắt vốn ôn hòa trở nên lạnh lùng sắc bén, nhìn thẳng vào Giang Từ Vãn, giọng nói mang theo một tia giận dữ:
"Đây là cái mà em gọi là 'than vãn công việc' sao?"
Giang Từ Vãn cứng họng, cố gắng tìm lời giải thích, nhưng nhất thời lại không biết nói gì, đầu óc trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cô mới lắp bắp lên tiếng:
"Em... em chỉ nhìn một chút thôi, không có ý gì khác. Thành Vi Vi gửi chơi thôi, em cũng có đáp lại gì đâu."
Vừa nói, cô vừa len lén quan sát sắc mặt của Phó Vân Thừa, như đang chờ cơn thịnh nộ ập đến.
Phó Vân Thừa hừ lạnh một tiếng:
"Nhìn chơi? Em tưởng anh là đứa con nít ba tuổi, dễ bị gạt vậy sao?"
Nói rồi, anh dứt khoát xóa sạch toàn bộ mấy tấm ảnh trong đoạn trò chuyện.
Không khí trong phòng tắm như ngưng lại, căng thẳng đến mức khiến người ta khó thở. Phó Vân Thừa đang suy nghĩ điều gì đó.
Chỉ là mấy tấm ảnh thôi, tuy đúng là cô không nên giấu anh mà xem mấy thứ này — hành động đó thật sự không phải — nhưng anh cũng không đến mức tức giận đến mất lý trí.
Nếu hiện tại cô là người sai, vậy thì anh cũng không ngại nhân cơ hội mà...
Một lát sau, Phó Vân Thừa chậm rãi lên tiếng: "Giang Từ Vãn, chúng ta là vợ chồng. Em làm như vậy, có từng nghĩ tới cảm xúc của anh chưa? Nếu hôm nay là anh, lén xem ảnh mấy cô gái khác, em có thấy khó chịu không?"
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự kiềm chế, như thể chuyện này thực sự khiến anh tổn thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!