Cô còn chưa nói hết câu, mà chỉ một câu đó thốt ra, Phó Vân Thừa đã không thể nào ngồi yên được nữa.
Cái gì mà không muốn sinh con cho anh, lại muốn ra ngoài tìm người đàn ông khác để sinh con?
Lời nói đó chẳng khác nào một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim anh, khiến anhcực kỳ khó chịu.
Hai người bọn họ đường đường chính chính mà đăng ký kết hôn.
Anh mới là chồng hợp pháp của cô.
Trên danh nghĩa pháp luật, anh là chồng cô, là người bạn đời thân mật nhất của cô.
Con cái của hai người bọn họ mới là kết tinh tình yêu chính đáng, được mọi người chúc phúc thật lòng.
Sắc mặt Phó Vân Thừa lạnh tanh, trong mắt như phủ một tầng sương lạnh, cả người tỏa ra hơi thở rét buốt.
Anh nhìn chằm chằm vào Giang Từ Vãn, rõ ràng biểu hiện ra rằng nếu cô còn dám ăn nói bậy bạ, anh tuyệt đối sẽ không nương tay mà dạy dỗ cô một trận ra trò.
Giang Từ Vãn thấy dáng vẻ của Phó Vân Thừa như vậy, trong lòng cũng bắt đầu chột dạ, nhưng cái tính bướng bỉnh trong xương cốt lại nổi lên, không cam lòng chịu thua, ương ngạnh ngẩng cổ nói:
"Anh trưng ra cái bộ mặt gì thế hả? Anh còn dám hung dữ với em à?"
Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên đứng bật dậy, hai tay đẩy mạnh anh một cái, rồi lập tức chạy đi.
Không dám chậm trễ, cô lao nhanh vào phòng, vội vàng lục tung ngăn kéo.
Chẳng mấy chốc, cô tìm được hộp thuốc, thậm chí không buồn uống nước, cau mày cố nuốt viên thuốc xuống.
Viên thuốc lướt qua cổ họng, mang theo cảm giác khô rát và đau đớn.
Đúng lúc đó, Phó Vân Thừa đẩy mạnh cửa phòng bước vào, vừa vặn bắt gặp cảnh cô đang hấp tấp uống thuốc.
Sắc mặt anh càng thêm âm trầm, tâm trạng cũng tệ đến cực điểm.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại, khiến người ta khó thở.
Giang Từ Vãn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn không thèm liếc anh lấy một cái, xoay người định vào phòng tắm tắm rửa.
Tối qua Phó Vân Thừa cũng đã giúp cô lau rửa sơ qua, nhưng không tắm kỹ, cả người vẫn thấy nhơm nhớp khó chịu, khiến cô cảm thấy không được thoải mái chút nào.
Cô lập tức đi tới tủ quần áo, duỗi tay kéo cửa tủ ra, bắt đầu tìm đồ ngủ.
Còn chưa kịp chọn được bộ nào vừa ý, Phó Vân Thừa đã sải bước đến gần, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Nhìn dáng vẻ của anh thì rõ ràng không thể để yên nếu chưa nói chuyện rõ ràng.
"Em muốn tắm." Giang Từ Vãn chỉ muốn tránh né anh, chẳng còn tâm trạng đâu mà kén chọn quần áo, tiện tay túm đại một bộ rồi vội vã đi về phía phòng tắm.
Phó Vân Thừa thấy cô luống cuống muốn bỏ chạy, lông mày liền nhíu lại thành hình chữ xuyên, không suy nghĩ nhiều liền mở miệng:
"Chúng ta cần nói chuyện."
Giang Từ Vãn dừng bước, nghiêng đầu lại, gương mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng gắt gỏng:
"Nói cái gì? Nếu lại là chuyện sinh con, thì khỏi cần nói nữa. Em hiện tại không muốn có con."
Tính tình cô cũng chẳng phải hiền lành gì, nếu bị ép đến mức không chịu nổi thì sẵn sàng bùng nổ.
Phó Vân Thừa lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn tìm trong vẻ mặt cô một chút dấu vết mềm lòng nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!