Chương 217: Thế giới 5

Lục Cảnh Thanh cầu hôn vào một buổi hoàng hôn.

Bầu trời phủ mây tím nhạt, ánh chiều tà buông xuống mặt sông, rắc lên một tầng vàng óng lấp lánh.

Bờ sông gió khẽ thổi.

Giang Từ Vãn ngồi đó, mái tóc dài bị gió hất tung, cô khép mắt lại, lắng nghe Lục Cảnh Thanh kể về những chuyện thú vị lúc mới quen nhau.

Đang kể, Lục Cảnh Thanh bỗng im lặng.

Ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, trong khoảnh khắc chìm trong ánh hoàng hôn ấy, những lời đã chuẩn bị kỹ càng bỗng nghẹn nơi cổ họng.

"Thình thịch"

Mọi câu chữ đều biến thành tiếng tim đập dồn dập.

Lòng bàn tay toát mồ hôi, trong ngực càng thêm khẩn trương.

Giang Từ Vãn chờ mãi không nghe tiếp, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai như cũng ngừng lại.

"Gió thật dễ chịu, sao anh không nói tiếp?" Cô nghi hoặc mở mắt.

Trước mắt, Lục Cảnh Thanh đã quỳ một gối xuống, trên tay nâng một chiếc nhẫn rực rỡ lấp lánh.

Ánh sáng từ viên kim cương trên nhẫn còn chói lọi hơn cả ánh vàng trải khắp mặt sông.

"Vãn Vãn"

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định mà chân thành. Anh nói rất nhiều, những lời tình cảm dịu dàng, cuối cùng dồn lại thành một câu hỏi:

"Vãn Vãn, em đồng ý làm vợ anh chứ?"

Con người vốn cảm tính, có những giây phút chỉ muốn bật khóc.

Với Giang Từ Vãn, một cô gái dễ dàng rơi nước mắt, khoảnh khắc này càng không thể ngăn lại.

Đôi mắt cô hoe đỏ, những giọt lệ lăn dài, rơi xuống vạt váy.

Thực ra, những ngày qua tình cảm hai người đã dần nóng lên.

Cô đã sớm mơ hồ đoán được sẽ có ngày này.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ kết hôn.

Chỉ là trước đây, cô chưa từng chắc chắn lựa chọn của chính mình, nên vẫn né tránh, không nghĩ nhiều.

Nhưng ngay giây phút này, khi câu hỏi cất lên, cô không kịp do dự, cũng không cần tự hỏi, bản năng lập tức gật đầu.

Bởi tính cô vốn nóng nảy, không thích chờ đợi, cảm thấy chờ đợi là điều khó chịu nhất.

Nên giờ phút này, cô chỉ muốn sớm cho Lục Cảnh Thanh một đáp án, để anh không phải nơm nớp lo lắng.

Lục Cảnh Thanh run khẽ khi đeo nhẫn vào tay cô.

Anh vốn tưởng cô sẽ làm khó hoặc cố tình trêu chọc, phải xoay vần một hồi mới chịu gật đầu.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.

Trước đây anh từng nói cô biết lắng nghe, biết cảm thông quả thật không sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!