Giang Từ Vãn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Phó Vân Thừa, như thể muốn nhìn ra hoa từ trên mặt anh.
Phó Vân Thừa lại một lần nữa lặp lại, trong giọng nói mang theo chút kiên quyết không thể từ chối:
"Hôn anh."
Giang Từ Vãn chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ anh ta sốt đến mê man rồi sao?
Trong trí nhớ của cô, vẫn luôn là cô giống như cái đuôi nhỏ cứ bám lấy anh , tìm mọi cách để được anh hôn một cái. Nhưng hôm nay phong cách lại đột nhiên thay đổi, ngược lại thành anh bám lấy cô đòi hôn?
Giang Từ Vãn cố nén ý định muốn đưa tay sờ trán anh xem có nóng không, nhẹ giọng nói:
"Đây là ngoài đường, nhiều người như vậy đang nhìn, không thể hôn."
Trước đây lúc cô bám lấy anh, anh toàn dùng lý do đó để từ chối cô. Giờ thì thật đúng là gió đổi chiều, hoàn cảnh hoàn toàn đảo ngược.
"Ở đây làm gì có người?" Phó Vân Thừa như không hề nghe cô nói gì, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi chắc nịch đáp.
"Nơi này chỉ có hai ta, không ai thấy đâu."
Vừa nói xong, anh đã cúi đầu tiến lại gần, định hôn cô.
Giang Từ Vãn kịp thời đẩy anh ra, đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào một camera giám sát ở phía xa:
"Ở kia có camera! Bảo vệ sẽ thấy mất!"
Tóm lại, nói gì thì nói, cô tuyệt đối không để anh hôn.
Phó Vân Thừa nhìn theo hướng tay cô chỉ, thấy đúng là có camera thật, lúc này mới thôi ý định.
"Vậy mình về nhà đi." Ở ngoài đường không được hôn thì về nhà, chẳng phải sẽ không ai làm phiền nữa sao.
Trong lòng Giang Từ Vãn thì rõ như gương, sao có thể dễ dàng để anh được như ý chứ.
Cô đảo mắt một cái, lập tức nghĩ ra cái cớ, dịu dàng nói:
"Em còn muốn đi dạo thêm một chút, tạm thời chưa muốn về."
Nói xong, vừa làm bộ định rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.
Phó Vân Thừa cũng không vội, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt trông như rất chiều theo ý cô mà đồng ý.
Ngay sau đó, anh xoay người lại, từ tốn nói:
"Lúc nãy ra khỏi nhà, anh đã bảo người trong bếp chuẩn bị cho em mấy món bánh ngọt. Tính giờ thì chắc cũng gần xong rồi. Nếu em không định về, anh sẽ gọi điện bảo họ đừng đợi nữa, dọn dẹp đi."
Vừa nghe xong câu đó, bước chân Giang Từ Vãn lập tức dừng lại, đôi mày bất giác nhíu chặt.
Nhưng… cô muốn ăn mà…
Gần đây trong nhà mới thay đầu bếp làm món tráng miệng người Pháp, quả thật là hợp gu Giang Từ Vãn, mỗi ngày đều có thể làm ra vài món bánh ngọt khiến cô ngạc nhiên và say mê.
Giang Từ Vãn hoàn toàn không có chút sức chống cự nào với những món tráng miệng tinh xảo đó, mỗi ngày đều mong ngóng được nếm thử món mới.
"Vậy… Vậy mình về nhà đi. Đã làm xong rồi mà không ăn thì phí lắm."
Giang Từ Vãn gần như ngay lập tức thay đổi ý định, khi nói chuyện, trong mắt còn hiện lên một chút ngượng ngùng, lén nhìn sắc mặt Phó Vân Thừa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!