Chương 2: Thế giới 1

Giang Từ Vãn, người con gái này, tuy khó đoán tâm tư, hở chút là nổi giận, không vui, nhưng cuối cùng, xoay đi xoay lại cũng chỉ xoay quanh một vấn đề duy nhất.

Anh không yêu cô.

Nhưng chuyện này, hắn cũng không thể làm gì khác.

Giữa hai người, vốn dĩ chẳng có tình cảm. Chỉ là ngoài ý muốn lại có quan hệ phu thê, thêm vào đó là sự tác hợp từ lão thái thái. Hắn, vì trách nhiệm, mới đồng ý cưới cô.

Đã là chồng của cô, anh sẽ tôn trọng và bảo vệ, cố gắng làm tròn trách nhiệm một người chồng nên có, sống với nhau đúng mực, như khách quý.

Còn về yêu… thứ tình cảm ấy, không thể cưỡng cầu.

Anh hiểu được vì sao cô lại có cảm xúc như vậy.

Ở chung một thời gian, có lẽ cô đã thích anh, nên mới cố ý quấn lấy, tìm mọi cách gây sự chú ý, chỉ mong anh cũng đáp lại tình yêu của cô.

Chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu không yêu, thì là không yêu.

Giữa hai người bọn họ, hiện tại còn cách rất xa cái gọi là tình yêu.

Trong mắt Phó Vân Thừa, cô chỉ là một cô gái nhỏ tùy hứng, trẻ con.

Vì vậy, những tật xấu nhỏ nhặt thường ngày của cô, anh đều rộng lượng bỏ qua, cố gắng nhường nhịn, chiều theo ý cô.

Nghĩ vậy, anh cũng không muốn tranh cãi thêm, liền chuyển chủ đề, định dùng chuyện khác để đánh lạc hướng.

"Chiều nay chẳng phải em nói muốn mấy cái túi xách sao? Mai anh sẽ bảo trợ lý mua. Nhưng sau này đừng nói mấy lời linh tinh đó nữa, nếu không… sẽ cắt tiền tiêu vặt của em."

Vừa mềm mỏng, vừa răn đe.

"Không được!" – Giang Từ Vãn vừa nghe nói sẽ bị cắt tiền, lập tức bật dậy từ trên giường, hốt hoảng nói – "Không thể!"

Tiền tiêu vặt chính là mạng sống của cô!

Không có tiền, cô lấy gì tiêu xài sau này?

Cô thích tiêu tiền nhất trên đời.

Mỗi ngày đều phải tiêu thật nhiều, thật nhiều tiền.

Dù cả ngày chỉ nằm lì trong phòng, không ra khỏi cửa, thì vẫn không hề ảnh hưởng đến việc tiêu tiền của cô.

Hơn nữa, ngay cả khi không tiêu xài, thì việc làm mấy chuyện "mờ ám" của cô cũng cần có chi phí.

Nếu không có tiền, thì cô còn làm nhiệm vụ kiểu gì nữa?

Không thể cắt tiền!

Tuyệt đối không thể!

Giang Từ Vãn giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.

"Dù sao anh cũng không thể cắt khoản tiêu xài của tôi! Chuyện này anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Nếu không thì đừng mong tôi bỏ qua!"

Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt tròn xoe vì tức giận lại ánh lên rực rỡ.

Vài sợi tóc rối rơi xuống hai má phấn hồng, mà cô không hề để ý — đến cả cái chăn trên người trượt xuống từ lúc nào cũng không hay, lộ ra chút da thịt trắng ngần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!