Chương 18: Thế giới 1

"Em sao vậy?" Phó Vân Thừa nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Giang Từ Vãn, hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp mang theo chút quan tâm.

Giang Từ Vãn lúc này mới sực tỉnh, còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Phó Vân Thừa chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay kẹp một tờ khăn giấy trắng tinh, cẩn thận giúp cô lau đi vết dầu mỡ dính bên khóe miệng.

"Lớn rồi mà ăn cơm vẫn không biết giữ ý..."

Anh âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng sợ cô giận dỗi nên cũng không nói ra.

Chẳng bao lâu sau, nghĩ lại hình ảnh vừa rồi, khóe môi anh khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt lặng lẽ hiện lên.

Có lẽ là vì cô vừa nãy chỉ mải để tâm đến anh, nên mới quên để ý mấy chi tiết nhỏ như thế — suốt bữa ăn cứ liên tục chăm chăm gắp thức ăn cho anh, trong mắt đầy sự quan tâm lo lắng.

Nghĩ đến đây, Phó Vân Thừa chỉ cảm thấy lòng mình dịu lại, cảm xúc cũng tốt hẳn lên.

Ánh mắt anh nhìn cô cũng dịu dàng hơn hẳn.

Giang Từ Vãn tất nhiên không biết trong đầu anh đang nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ tiếp tục cầm đũa ăn cơm.

Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì đó, cô lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn anh, lặp lại yêu cầu ban nãy:

"Lát nữa anh đi dạo với em nha."

Phó Vân Thừa khẽ gật đầu, đáp nhẹ: "Ừ."

Thấy anh đồng ý quá mức dứt khoát, Giang Từ Vãn không nhịn được hỏi lại:

"Anh không cần họp à?"

Hồi nãy lúc nghe điện thoại, cô còn nhớ rất rõ anh có nói sẽ họp video mà.

"Không phải em bảo anh đi với em sao? Giờ lại không vui à?" Phó Vân Thừa vừa nói, vừa gắp thêm vài miếng thức ăn bỏ vào bát cô.

Cô vốn hơi kén ăn, nhiều món không thích động đũa, nên để đảm bảo cô ăn uống đủ chất, anh luôn phải để ý từng chút một.

Giang Từ Vãn cúi đầu nhìn mấy món mới trong bát, hơi cau mày, hừ nhẹ một tiếng, trách nhẹ:

"Em đâu có thích món này, sao anh lại gắp cho em? Anh có phải hay không căn bản em thích ăn gì không hả?"

Giọng điệu Giang Từ Vãn lúc này mang theo vài phần làm nũng rõ rệt.

Nghe cô nói vậy, Phó Vân Thừa liền biết cô cố tình đang muốn gây chuyện. Anh không vội vàng, từ tốn mở miệng:

"Không thích cũng phải ăn. Kén ăn không tốt cho sức khỏe."

"Không ăn!" Giang Từ Vãn không chút do dự, trực tiếp gắp mấy món kia bỏ lại vào chén anh, còn nói với vẻ đầy lý lẽ:

"Anh ăn giúp em. Anh ăn no thì coi như em cũng no."

"Đây là lời gì nguỵ biện?" Phó Vân Thừa nhìn bộ dạng cố chấp, chẳng có chút logic nào của cô mà không nhịn được bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ. Anh đưa tay lên, khẽ gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều:

"Nếu như nói vậy, sau này anh ăn cơm thì em khỏi cần ăn, để bụng đói là được?"

Giang Từ Vãn bị gõ đầu, trong lòng lập tức thấy không phục. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Phó Vân Thừa:

"Em mặc kệ! Em không muốn ăn! Dù anh làm gì cũng không ép được em ăn! Anh căn bản là không…"

Phó Vân Thừa chẳng cần nghĩ cũng biết cô lại định nói "Anh căn bản là không yêu em", nên lập tức cắt ngang:

"Em ăn thì tức là anh yêu em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!