Chương 100: Thế giới 3

Chiếc muỗng sứ trong tay Giang Từ Vãn rơi xuống, va mạnh lên mặt bàn.

Ánh sáng lạnh từ màn hình TV hắt lên khuôn mặt tái nhợt của cô.

Giọng nữ MC trên TV nghe như bị bóp nghẹt trong làn nước, mơ hồ nhưng lại sắc bén:

"Tổ chức cực đoan đã tuyên bố nhận trách nhiệm về vụ nổ lớn tại khu thương nghiệp thủ đô. Hiện tại toàn bộ thông tin liên lạc với bên ngoài đều bị gián đoạn, ít nhất có hơn hai mươi người Hoa bị thương…"

"Ba ba còn ở đó!" Giang Từ Vãn nghe thấy chính giọng mình nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, chan chứa tiếng khóc nức nở.

Ly cà phê trong tay Ôn Tu Văn dừng lại giữa không trung, ánh mắt nghiêm trọng dán chặt vào màn hình.

Ngoài cửa bếp, mẹ Vương vừa nghe tin, khay đồ ăn trong tay "loảng xoảng" rơi xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.

Đúng lúc đó, màn hình TV chuyển cảnh đến hiện trường bạo loạn: những tòa nhà bị bom phá hủy, đường phố hỗn loạn, ô tô cháy bùng thành khối sắt méo mó, khói đặc cuồn cuộn khắp nơi…

Giang Từ Vãn đột ngột bật dậy, loạng choạng lao về phía TV, mắt trân trân dán vào màn hình.

Khi hoàn hồn lại, cô vội vàng rút điện thoại gọi cho Giang Đông Thừa.

Điện thoại rung lên trong tay, trên màn hình hiện hai chữ "Ba ba". Cô run rẩy nhấn nút nghe, ngón tay gần như không giữ nổi máy. Nhưng sau khi kết nối, đầu dây bên kia chỉ vang lên âm báo dồn dập. Cô liên tục gọi thêm mấy lần, nhưng đều không thể kết nối!

Nước mắt cô tuôn rơi, nóng hổi mà tuyệt vọng.

"Điện thoại vệ tinh có gọi được không?" Ôn Tu Văn tiến lại, nắm lấy cổ tay cô, phát hiện tay cô lạnh buốt. "Số liên lạc khẩn cấp của Giang thúc là bao nhiêu?"

Giang Từ Vãn mấp máy môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Cuối cùng, nàng run rẩy bấm dãy số quen thuộc.

Đường dây bận.

Gọi lần nữa, vẫn chỉ là tiếng tút báo nghẽn mạng…

Nước mắt lăn từng giọt to xuống màn hình điện thoại.

Ôn Tu Văn cũng sốt ruột gọi khắp nơi, ngón tay bay nhanh trên màn hình, nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Anh hiểu rõ tình thế này đến quá bất ngờ, tạm thời không thể liên lạc được. Nhưng giờ phút này, anh tuyệt đối không thể hoảng loạn, càng phải giữ bình tĩnh. Nếu Giang Đông Thừa gặp chuyện, Giang thị chắc chắn sẽ rối loạn…

Ôn Tu Văn cố gắng trấn an: "Em ở nhà chờ tin. Anh lập tức đi xử lý, đừng lo."

Anh dặn thêm mẹ Vương: "Dì đưa tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi."

Mẹ Vương lo lắng muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.

Sau khi suy nghĩ, Ôn Tu Văn lấy điện thoại trong tay Giang Từ Vãn:"Anh giữ cho em trước."

Lúc này không thể để cô tiếp xúc thêm tin tức bên ngoài, phải ngắt hết các thiết bị liên lạc trong nhà.

"Anh làm gì vậy?" Giang Từ Vãn giãy giụa giành lại, "Trả điện thoại cho em! Nhỡ ba ba gọi về thì sao…"

"Vãn Vãn." Ôn Tu Văn bất ngờ giữ chặt cằm cô, buộc cô ngẩng lên.

Ánh mắt họ giao nhau. Trong đôi mắt anh, cô nhìn thấy bóng dáng chính mình

- sắc mặt trắng bệch, lông mi còn vương lệ chưa rơi hết.

"Tin anh. Cứ yên tâm ở nhà." Ôn Tu Văn cúi xuống nhìn cô, giọng trầm ổn, "Chỉ cần có tin tức bên kia, anh sẽ báo ngay cho em."

"Nhưng trước khi xác nhận Giang thúc an toàn, em không được phép liên lạc với bất kỳ ai, trong nhà cũng không cho người ngoài bước vào. Người đang nguy hiểm nhất bây giờ, chính là em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!