Phó Vân Thừa bỗng khựng lại, động tác trên tay cũng cứng đờ.
Giang Từ Vãn khẽ cau mày, trong mắt vẫn còn phảng phất cơn buồn ngủ, đầu óc lơ mơ chưa tỉnh hẳn, nhất thời không phân biệt rõ mình đang ở đâu.
Cô thầm nghĩ trong lòng, "Đây là... trong xe sao?"
Nhưng cảm giác xung quanh và mùi hương đều không giống.
Chẳng lẽ đã về đến nhà rồi?
Cô theo bản năng đưa tay sờ xuống dưới thân, chạm phải đệm chăn mềm mại quen thuộc, xác nhận mình đang nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ.
"Không biết mình đã ngủ bao lâu nữa, vốn chỉ định chợp mắt một lát, sao lại ngủ sâu như vậy..."
Bất chợt, như chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô trở nên tỉnh táo hơn vài phần, vẻ mặt cũng hiện rõ sự hoảng hốt.
A! Sao mình không mặc quần áo vậy?
Giang Từ Vãn chớp mắt liên tục, cúi đầu nhìn xuống xác nhận lần nữa.
Trên người hoàn toàn trống trơn, rõ ràng chẳng mặc gì cả.
Ngay lập tức, cô quay đầu nhìn Phó Vân Thừa đang đứng bên giường. Trong tay anh... là bộ đồ ngủ của cô!
"Anh... anh làm gì vậy?" – Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng co người rụt vào trong chăn, cố che kín cơ thể mình.
"..."
Phó Vân Thừa nhẹ nhàng đặt bộ đồ ngủ lên giường, rồi lùi lại vài bước, không còn tiến lại gần như lúc nãy.
Anh khẽ ho một tiếng, cố gắng phá tan bầu không khí lúng túng:
"Em tỉnh rồi thì tự thay đồ đi."
Giang Từ Vãn nhìn anh một cái, lại liếc sang bộ đồ ngủ đặt trên giường, do dự một lúc rồi miễn cưỡng tin lời anh nói.
"Anh... anh có thể gọi bảo mẫu làm việc này mà." – Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi.
Nói xong, cô vội vàng kéo đồ vào trong chăn, sột soạt thay nhanh.
Nghe vậy, trong lòng Phó Vân Thừa không khỏi thấy hụt hẫng.
Lại là cái kiểu né tránh, dè chừng giống lần trước. Cô cứ như thể rất bài xích anh.
Rõ ràng hai người là vợ chồng, chuyện thân mật còn từng làm, không phải chỉ một lần mà là rất nhiều lần rồi kia mà…
Việc anh thay đồ cho cô, vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường, thế mà tới chỗ cô lại thành điều cấm kỵ?
Phó Vân Thừa mím chặt môi, giữa hai hàng lông mày nhíu lại thành một nếp gấp sắc như chữ xuyên.
Chờ đến khi Giang Từ Vãn từ trong chăn chui ra, liền thấy khuôn mặt lạnh băng quen thuộc kia của anh.
Bệnh tâm thần !
Ai lại chọc giận anh ta thế không biết?
Mới chỉ có mấy phút ngắn ngủi, vậy mà đã xị mặt như tảng băng trôi. Chẳng lẽ định trưng ra sắc mặt này cho cô xem?
Giang Từ Vãn cau mày, giọng điệu đầy bất mãn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!