Chương 7: Đại gia, ta chỉ là tiểu nhị thôi (7)

Tiền Thiển ngồi sát lại gần đống lửa, chọn chỗ gần Ám Nhất, ngoan ngoãn khai báo:

"Con họ Trương, đại thúc cứ gọi con là Tiểu Ngũ Tử. Con với nương đang trên đường lên kinh thành, đi được hai ngày rồi."

"Ồ." Ám Nhất gật đầu, tỏ vẻ quan tâm:

"Năm nay rét sớm, giờ này đã lạnh lắm rồi, thời tiết như vậy mà còn phải đi xa, chắc là khổ cực lắm nhỉ?"

"Vâng." Tiền Thiển gật đầu, tiếp tục giải thích:

"Con với nương cũng là bất đắc dĩ thôi. Cha con mất vào tháng Tám, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, mồ côi góa phụ, không ai nương tựa, ai cũng có thể bắt nạt. Mùa thu năm nay gặt xong, con với nương còn không giữ nổi ruộng nhà, sắp đến mùa đông rồi, ở lại làng chỉ có chờ chết, nên mới phải ra đi."

"Thì ra là vậy." Ám Nhất ngoài mặt tỏ vẻ đồng tình, thuận theo lời Tiền Thiển mà dò hỏi tiếp:

"Con tên là Tiểu Ngũ Tử, chắc là nhà còn anh chị em khác? Không còn ai để nương tựa à? Sao lại để mặc hai mẹ con bị bắt nạt vậy?"

"Không còn ai nữa." Tiền Thiển lắc đầu, quay đầu nhìn Trương thị. Trương thị cúi đầu lặng lẽ nghe con gái trò chuyện với Ám Nhất, không nói tiếng nào.

"Đại thúc đoán đúng rồi, trong nhà con đúng là con xếp thứ năm, nên mới gọi là Tiểu Ngũ Tử. Có điều…" – giọng Tiền Thiển trầm xuống – "Người còn sống... chỉ còn mỗi mình con thôi…"

"Chính vì thế, sau khi cha cháu mất, dân làng nói nương con khắc thân, rồi bắt nạt bà ấy, còn lấy đá ném…"

Nói đến đây, Tiền Thiển ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn Ám Nhất:

"Bọn họ toàn nói linh tinh! Nương con không khắc thân gì cả! Nương là người mẹ tốt nhất trên đời!!"

Nghe vậy, Ám Nhất dần hiểu ra: một người góa phụ mang tiếng xấu, dẫn theo đứa con gái tầm mười tuổi, sống trong làng hẳn là cực kỳ khổ sở, khó trách phải dẫn con bỏ làng ra đi. Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn Trương thị với ánh mắt có phần cảm thông. Thấy bà vẫn điềm tĩnh, không hề yếu đuối, Ám Nhất bất giác đánh giá cao người phụ nữ này hơn một chút – không ngờ một phụ nữ thôn quê lại có thể dạy ra đứa con gái không hề mang dáng vẻ quê mùa như thế.

Trương thị dù đã bị cuộc sống bào mòn đến héo hon, song vẫn thấp thoáng nét thanh tú. Làn da sạm nắng có phần thô ráp, nhưng dưới ánh lửa lại không quá tồi tàn. Ánh mắt kiên định, dịu dàng càng khiến bà có thêm vài phần phong thái. Ám Nhất vậy mà lại cảm thấy bà có nét quyến rũ.

"Thế hai mẹ con tính sao?" Ám Nhất tiếp tục trò chuyện với Tiền Thiển.

"Con với nương định lên kinh thành tìm kế sinh nhai." Tiền Thiển đáp:

"Khi còn sống, cha con từng nói, trong thành không giống ở quê – chỉ cần chịu khó, không sợ khổ là tìm được việc. Con không sợ khổ, chỉ cần có việc làm, con nuôi được nương. Dù sao… dù sao ở lại làng thì cũng không sống nổi nữa."

Ám Nhất còn chưa kịp phản ứng, Trương thị đã ngẩng đầu quát con:

"Không được nói bậy! Trẻ con biết gì mà đòi kiếm việc, nương nuôi được con!"

Tiền Thiển liếc nhìn bà mẹ hờ của mình, quyết định không cãi lại, chỉ quay sang cười hì hì với Ám Nhất:

"Nương thật sự giỏi lắm. Tay nghề may vá của nương rất khéo, nấu ăn cũng ngon nữa."

Ám Nhất gật đầu:

"Có người mẹ như vậy, đúng là phúc khí. Nhưng mà, tìm việc ở kinh thành đâu dễ như cha con nói."

Trà Đá Dịch Quán

"Con biết mà, đại thúc." Tiền Thiển gật đầu:

"Con cũng nghĩ kỹ rồi. Nương con có thể nhận việc may vá, làm ở nhà cũng được. Còn con sẽ ra ngoài tìm việc, cùng lắm thì làm việc nặng cũng được. Mấy việc kiểu đó chắc không thiếu đâu."

Trương thị nghe con nói thế thì càng sốt ruột, chưa kịp mở miệng đã bị Ám Nhất cười khúc khích ngắt lời.

Ám Nhất nhìn cô bé gầy gò nhỏ xíu, gương mặt nghiêm túc tuyên bố muốn làm việc nặng, thật sự quá buồn cười:

"Con với cái thân hình này mà làm việc nặng, cẩn thận bị đè bẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!