Trương thị kể lại toàn bộ chuyện chồng mình mất thế nào, con gái vô cớ bị hủy hôn ra sao, hai mẹ con bị ức h.i.ế. p ở quê như thế nào, và cuối cùng vì không thể tự bảo vệ mình nên mới dắt díu nhau lên kinh — tất cả đều nói rõ ràng với Ám Nhất. Những điều này thực ra Ám Nhất đã tra được từ lâu, nhưng nghe Trương thị dùng giọng điệu bình thản kể về những khổ cực đời mình, hắn lại cảm thấy khó lòng gắn người phụ nữ cứng rắn này với người vừa nãy khóc đến mức không còn hình tượng gì.
Người phụ nữ họ Trương này đúng là bướng bỉnh và mạnh mẽ, Ám Nhất nghĩ vậy, chỉ tiếc rằng bà ấy chưa từng được đối xử tử tế. Dù tuổi không lớn, nhưng đã bị cuộc sống khắc nghiệt mài mòn đến không còn ra dáng người.
"Cho nên…" — Trương thị u uất thở dài — "Sau khi dọn đến kinh thành, Ngũ Nương nhất quyết không chịu mặc lại váy áo, nói rằng muốn ra ngoài làm việc. Ta biết con bé thương ta, nghĩ ta một mình nuôi gia đình rất khổ cực. Mà… ta đúng là cũng rất vất vả… cũng không biết phải làm sao nữa… Dọn nhà lên đây, ta đã tiêu gần hết sính lễ tích cóp cho con bé, chẳng biết khi nào mới tích lại được…"
Ám Nhất đang nhìn Trương thị xuất thần, nghe bà thở dài liền tỉnh táo lại, hỏi:
"Vậy sao con bé lại nghĩ ra chuyện đi làm học việc ở Trạng Nguyên Lâu?"
"Ngũ Nương muốn tìm công việc có tiền công cao một chút, nghe ngóng ngoài phố thấy Trạng Nguyên Lâu trả công cao hơn chỗ khác một phần, nên chẳng bàn với ta gì cả, tự mình đến nhờ Tiểu Thuận ở khách điếm Duyệt Lai giúp liên hệ." Trương thị lại thở dài, tiếp tục nói:
"Ta vốn nghĩ chắc chắn không được việc, ai ngờ Tiểu Thuận lại nhờ được Đổng Tam – người làm ở Trạng Nguyên Lâu, dẫn Ngũ Nương đến gặp Nhị chưởng quầy."
"Vì Ngũ Nương nói với Nhị chưởng quầy rằng nó biết chữ, nên mới được giữ lại. Ta vốn không đồng ý, nhưng không lay chuyển được nó, đành dặn nó không được ở lại tiệm. Chỉ là như vậy thì con bé lại càng cực hơn…"
Giọng Trương thị nhỏ dần.
Trà Đá Dịch Quán
"Tẩu có biết, con bé đang làm học việc gì ở đó không?"
Ám Nhất đột nhiên hỏi.
Trương thị lắc đầu đáp:
"Cùng lắm là làm học việc trong bếp. Tuy nghề nấu ăn bị xem là thấp kém, nhưng con bé là con gái, học chút tay nghề cũng không tệ. Ta vẫn luôn nghĩ vài năm nữa sẽ tìm một mối tốt gả nó đi, sống yên ổn là được rồi!"
Nghe bà nói xong, Ám Nhất khẽ cúi đầu thở dài, rồi mở miệng:
"Con bé đang làm tiểu nhị."
"Cái… gì?!"
Trương thị kinh hãi, túm chặt lấy tay áo Ám Nhất, giọng run rẩy:
"Ngài nói thật chứ?!!"
Ám Nhất gật đầu, giải thích:
"Công tử nhà ta trưa nay đến Trạng Nguyên Lâu dùng bữa, đã nhìn thấy nó."
Nghe vậy, Trương thị trừng mắt nhìn Ám Nhất, như chưa kịp hiểu chuyện. Đột nhiên, bà buông tay ra rồi chạy thẳng ra cửa.
Ám Nhất vội vàng kéo bà lại:
"Trương thị, tẩu định đi đâu? Không lẽ giờ định đến Trạng Nguyên Lâu tìm Tiểu Ngũ Tử?!"
Trương thị thở gấp, nhìn Ám Nhất gật đầu lia lịa.
Ám Nhất cố giữ chặt bà, vừa trấn an:
"Đừng đi nữa. Tẩu đến thì được gì? Con bé làm ở đó cũng hơn hai tháng rồi, chẳng phải vẫn bình yên vô sự sao? Tẩu đến gây chuyện, lại thành ra không hay."
Nghe vậy, Trương thị hoảng loạn túm ngược tay áo Ám Nhất, như nắm được cọng rơm cứu mạng, hỏi gấp:
"Vậy… vậy… phải làm sao bây giờ? Con bé gan cũng to quá rồi! Về sau ta nhất định không cho nó ra ngoài nữa! Hay mai ta đến xin cho nó nghỉ việc luôn?"
"Tẩu cứ yên tâm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!