Ám Nhất thấy Trương thị hành lễ với mình, liền làm bộ như tình cờ gặp gỡ, cười nói:
"Thì ra là đại tẩu nhà họ Trương! Từ lúc chia tay ngoài cổng thành đến nay, không ngờ lại có thể tình cờ gặp lại ở đây, xem ra đã ổn định nơi ăn chốn ở rồi. Đại tẩu đừng khách sáo, khi đó cũng chỉ là việc giơ tay nhấc chân thôi, sao đáng để đại tẩu đa lễ thế."
Trương thị nghe vậy gật đầu, đáp:
"Thật đúng là khéo. Đại gia đang đứng ngay trước cửa nhà ta. Mẹ con ta vào kinh xong thì thuê căn nhà này ở tạm từ đó tới giờ."
"Ồ?" — con cáo già Ám Nhất làm bộ ngạc nhiên, cười nói:
"Hôm nay ta đến khu này thăm bạn, chẳng ngờ người ta đi vắng, đang định thất vọng ra về, ai ngờ lại may mắn gặp được đại tẩu, xem như chuyến đi này cũng không uổng công."
Nghe hắn nói thế, Trương thị lại cảm thấy khó xử.
Muốn mời hắn vào nhà thì thấy mình là góa phụ, chủ động mời một người đàn ông vào nhà e là không hợp lễ nghĩa. Nhưng nếu đã gặp nhau ngay trước cửa nhà, mà còn không mời vào, thì lại thấy quá tuyệt tình.
Nghĩ ngợi một lát, Trương thị vẫn mỉm cười nói:
Trà Đá Dịch Quán
"Nếu đại gia không chê, mời vào nhà uống chén nước, nghỉ chân một chút."
Nói rồi liền mở toang cửa mời Ám Nhất vào.
Ám Nhất chẳng hề khách sáo, chắp tay hành lễ với Trương thị, rồi ngang nhiên bước vào sân như thể chẳng để tâm chuyện một nam nhân tùy tiện vào nhà góa phụ là có gì không ổn.
Trương thị mời Ám Nhất vào, đặt ghế giữa sân cho hắn ngồi.
Để tránh điều tiếng, bà còn cố ý mở toang cổng sân, để người ngoài đường có thể nhìn vào thấy rõ ràng tình hình trong sân.
Ám Nhất thấy vậy liền hiểu bà cố ý giữ lễ, cũng chỉ mỉm cười không nói, ngồi ngay ngắn giữa sân.
Trương thị xoay người vào bếp, đảo mắt một vòng, trong nhà nghèo đến mức chẳng có gì ra hồn, chỉ còn cách đun ấm nước nóng, rót một bát mang ra mời khách.
Ám Nhất không chê bai gì, cầm bát nước vừa uống vừa cười nói:
"Đại tẩu nhà họ Trương, sao không thấy Tiểu Ngũ Tử đâu?"
Nghe hắn hỏi đến con gái mình, mặt Trương thị hiện lên nụ cười hiền từ, trả lời:
"Nó đi làm rồi. Đứa nhỏ đó sợ ta cực khổ, nên đã xin làm học việc ở Trạng Nguyên Lâu, mỗi ngày đi sớm về muộn, bảo là phải kiếm tiền nuôi mẹ."
"Ồ? Đi làm học việc sao…"
Ám Nhất đặt bát nước xuống, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào Trương thị, bỗng hỏi một câu:
"Ta lại muốn biết, con gái nhà ai mà lại dám đi làm học việc như thế nào?"
Nghe vậy, sắc mặt Trương thị biến đổi hẳn, bà lập tức chạy đến cửa sân, "rầm" một tiếng đóng sầm cánh cổng lại, sau đó quay lại, lưng dựa vào cửa, ánh mắt căng thẳng nhìn Ám Nhất, không nói tiếng nào, mồ hôi từ thái dương lấm tấm chảy ra.
Ám Nhất nhìn chằm chằm vào mặt Trương thị, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
Hai người cứ thế đối mặt im lặng.
Một lúc sau, Trương thị là người phá vỡ sự im lặng trước, bà nhìn Ám Nhất với ánh mắt van nài, trong mắt rưng rưng lệ, giọng nghẹn ngào cất lời:
"Đại gia… tất cả đều là lỗi của ta. Nếu không phải vì ta vô dụng, thì cũng đâu đến nỗi…"
Ám Nhất không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho bà nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!