Nhìn Bạch Lưu Sương mặt mày khó chịu leo lên xe ngựa phóng đi mất hút, Tiền Thiển đứng tại chỗ, nhìn theo bóng xe mà "hề hề hề" cười sướng như điên — được chọc tức nữ chính một phen, thiệt là mẹ nó quá đã quá sướng!!!
Yến Hành ngồi trong Trạng Nguyên Lâu, qua cửa sổ nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tiền Thiển thì không nhịn được bật cười khẽ, lẩm bẩm:
"Vui đến thế sao? Đúng là đồ ngốc."
Tiền Thiển ôm hộp điểm tâm hí hửng quay về Trạng Nguyên Lâu. Cơn ấm ức dồn nén trong lòng mấy ngày qua dường như phút chốc tan biến sạch sẽ, ngay cả khi nhìn thấy Yến Hành, cũng thấy thuận mắt hơn không ít.
Chỉ là, Yến Hành lại kén cá chọn canh, chê chê ghét ghét hộp điểm tâm mà nàng cực khổ mới mua về được, cuối cùng không ăn một miếng nào.
Tiền Thiển thầm thở dài trong bụng — đúng là hoàng tử được nuông chiều từ bé, tiêu chuẩn cao, xa hoa, lãng phí quá!!!
Sau khi Tiền Thiển lại bưng trà rót nước hầu hạ hai vị gia lần nữa, rốt cuộc hai người cũng quyết định rời đi.
Vừa mới đứng dậy, Trần Tĩnh Hòa còn chưa kịp cất bước, Yến Hành đã gọi Tiền Thiển lại.
Tiền Thiển thầm than trong lòng: Sắp đi rồi mà vẫn còn không chịu buông tha. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, bước nhanh đến.
Yến Hành liếc nhìn nàng, lạnh nhạt phun ra một câu:
"Phục vụ không tồi."
Rồi chỉ chỉ vào mấy món còn nguyên trên bàn, nói:
"Cá này, bò này, vịt tam bảo này, còn cả hộp điểm tâm kia, thưởng cho ngươi."
Nghĩ nghĩ một lát lại bổ sung thêm:
"Cũng chưa ai động vào, vứt đi thì phí."
Tiền Thiển ngây người luôn —— gì cơ?! Được thưởng?!
Vừa rồi còn tìm đủ cách chỉnh nàng, giờ đột nhiên vác một đống bánh từ trên trời rơi xuống là thế nào?
Dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng nàng vẫn nhanh nhảu làm bộ cảm kích cúi người tạ ơn.
Trần Tĩnh Hòa thấy biểu đệ đã ra tay thưởng, cũng không thể không tỏ thái độ.
Lục lọi trong người một lúc lâu, cuối cùng cũng móc ra được một thỏi bạc vụn, ném cho Tiền Thiển.
Tiền Thiển bị đập trúng bởi quà thưởng liên tiếp, nhất thời đầu óc choáng váng, vội vàng cảm tạ thêm một lần nữa.
Bên ngoài thì Trần Tĩnh Hòa bình thản gật đầu, nhưng trong lòng lại muốn khóc một dòng sông.
Không phải tiếc bạc, mà là... hắn chưa ăn no!!!
Dù sao Yến Hành là hoàng tử, mà hắn – đường đường Hộ quốc công thế tử, tam phẩm tướng quân, nhưng ngồi ăn chung bàn thì những món Yến Hành chưa động đũa hắn tuyệt đối không dám đụng tới.
Hắn là võ tướng, sáng nay huấn luyện mệt nhọc, đến giờ cơm chỉ gắp được vài miếng rau, no thế quái nào được chứ?!
Hắn đã nghi rồi, Yến Hành hôm nay cứ toàn chọn rau ăn, rất khả nghi.
Thì ra là để dành mấy món mặn này thưởng cho tiểu nhị kia?!
Trần Tĩnh Hòa lắc đầu thở dài —— thật quá thảm rồi, thân là tướng quân oai phong mà phải nhịn đói để ban ân huệ cho tiểu nhị, sớm biết vậy đã gọi thêm mấy món thịt rồi...
Trần Tĩnh Hòa thì buồn, nhưng Tiền Thiển thì vui nổ trời.
Nàng lâu lắm rồi không được ăn thịt bò đâu đó!!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!