Chương 22: Đại gia, ta chỉ làm tiểu nhị thôi (22)

Ngay từ khi Yến Hành gọi Tiền Thiển tới rót trà, Hỉ Tử đã hơi khó chịu.

Hắn cảm thấy tiểu đồ đệ mà mình tưởng chừng thật thà chất phác, thực ra lại không an phận chút nào. Không hiểu đã dùng cách gì để nịnh bợ lấy lòng quý nhân, đến mức vượt mặt cả sư phụ mà lên tiếp trà cho khách.

Thế nhưng, khi thấy Tiền Thiển chạy đi chạy lại mấy lượt để báo món, cảm xúc ghen tỵ trong lòng Hỉ Tử cũng dần biến mất.

Hắn nhận ra mình đã trách oan đồ đệ rồi. Cái này mà gọi là ôm đùi nịnh bợ gì chứ? Rõ ràng là đắc tội người ta rồi bị hành cho khổ đây mà!

Thấy Tiền Thiển mặt mày tủi thân quay đi tìm chưởng quầy để báo lại gọi món, Hỉ Tử nghĩ nghĩ rồi đi theo hỏi:

"Tiểu Ngũ Tử, rốt cuộc là ngươi đã đắc tội vị kia đại gia thế nào vậy?"

Tiền Thiển thầm nghĩ: Làm sao mà kể thật cho sư phụ nghe được chứ! Chẳng lẽ nói là vì ăn mất một miếng điểm tâm của Lục hoàng tử nên bị thù dai tới giờ sao?!

Nàng đành phải bày ra vẻ mặt thành khẩn mà nói dối:

"Sư phụ! Con thực sự không biết ạ! Con người như vậy sao dám giao du với hạng quý nhân đó được."

Hỉ Tử nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Có lẽ là vị kia hôm nay tâm trạng không tốt, thấy đồ đệ mình nhỏ tuổi, dễ bắt nạt nên lôi ra đùa cho vui.

Nghĩ đến đây, Hỉ Tử liền an ủi Tiền Thiển:

"Tiểu Ngũ Tử, đừng buồn nữa. Chúng ta làm cái nghề này, vốn là để hầu hạ người ta. Về sau ngươi sẽ biết, vị kia đã coi là người tính tình tốt rồi đó. Ít nhất cũng chưa kêu đánh kêu g.i.ế. c gì, nhịn một chút là qua."

Tiền Thiển gật đầu, định quay đi thì Hỉ Tử lại hỏi tiếp:

"Mà vị công tử kia sao vừa lên đã gọi ngươi đi xem bảng thực đơn? Hắn biết ngươi biết chữ à? Không phải ngươi nói không quen biết hắn sao?"

Tiền Thiển thầm kêu khổ trong lòng: Sao hắn biết ta biết chữ? Chắc chắn là cái lão già kia mách lẻo !! Vấn đề xấu hổ thế này, biết trả lời thế nào đây?!

Nàng ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Con nghĩ là lúc ngài ấy sai bảo thì cũng chưa nghĩ xem con có biết chữ hay không. May mà con biết chữ, chứ nếu không thì không biết còn nghĩ ra cái trò gì để hành con nữa cơ."

Hỉ Tử nghe xong gật đầu, thấy cũng có lý. Đám công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, thích gì là làm nấy, khó chiều cũng chẳng lạ gì.

---

Tiền Thiển tới báo với đại chưởng quầy rằng bàn của Trần tiểu tướng quân sẽ do chưởng quầy tự sắp xếp món ăn.

Phùng chưởng quầy liền đích thân chuẩn bị một bàn món tinh xảo, nhưng Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa thì chỉ động vài đũa, còn lại chủ yếu là lo bàn chuyện chính sự.

Tiền Thiển thì ôm khay trà đứng ở một chỗ vừa không quá xa để tiện nghe lệnh, mà cũng không quá gần để khỏi nghe thấy chuyện không nên nghe.

Vị trí đó là do Hỉ Tử dặn dò. Dù gì Yến Hành đã hành nàng một trận, các tiểu nhị khác trên lầu cũng đều hiểu rõ vị thiếu gia này hôm nay tâm trạng không tốt, ai cũng không dám lên mà chuốc xui xẻo.

Cả đám bàn bạc với nhau: dù sao Tiền Thiển cũng đã "xui một lần thì xui luôn cho trót", hơn nữa Trần tiểu tướng quân cũng không tỏ vẻ chê bai chuyện có học đồ hầu hạ, vậy cứ để nàng lo bàn đó luôn.

Thế là Tiền Thiển tội nghiệp cứ đứng ngơ ngác ôm khay trà, chờ lệnh sai bảo.

Trà Đá Dịch Quán

Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đang bàn chuyện tình hình trong kinh thành, bỗng nhiên Yến Hành cảm thấy đã lâu không nhìn thấy cái nha đầu kia đâu.

Hắn nghiêng đầu nhìn quanh một vòng, lập tức thấy Tiền Thiển đứng từ xa xa. Hắn cau mày lại, mở miệng sai bảo:

"Lại đây gần chút, đứng xa vậy làm gì."

"Dạ! Đại gia!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!