Chương 4: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (4)

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

"……"

Lục Thiệu Khiêm hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc trợn mắt.

Đây…khác với Hạng Tinh trong ấn tượng của anh như trời với đất.

Có lẽ ý thức được bản thân có chút thất thố, nam nhân hắng giọng, mở cửa xe bước xuống.

Dựa vào cửa xe, hai chân thon dài thẳng tắp đan xen mà đứng.

Anh ôm ngực, hơi cúi đầu, nhờ ánh đèn trước cửa, tìm tòi nghiên cứu đánh giá cô một hồi.

Cô gái trước mắt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn kỹ, chiều cao của cô cũng đến vai anh.

Khuôn mặt nhỏ phúng phính mềm mại tinh xảo, giống một đóa hoa kẹo bông màu hồng nhạt, dường như có thể véo ra hoa kẹo.

Mắt hạnh đột nhiên nhấp nháy nhấp nháy, lông mi mảnh dài tinh mịn đọng hơi nước, hơi hơi rung động.

Dáng vẻ rất xinh đẹp, cũng rất đơn thuần vô hại.

Thật sự rất khó để liên tưởng đến hình tượng trong miệng Tô Thanh Triết.

Suy nghĩ xong, Lục Thiệu Khiêm dời tầm mắt, nhẹ giọng mở miệng, "Cô đến đây làm gì?"

Hạng Tinh chớp chớp đôi mắt mềm mại, nhưng không hề sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn.

Nghiêm trang: "Tôi đến hưởng…"

[ Stooooop!! —— ]

Áp Áp sợ hết hồn, suýt chút nữa trượt từ trên mái tóc mềm mại của cô xuống mặt đất.

Vội vàng dùng đặc quyền của hệ thống cấm ngôn cô.

Đồng thời trong đầu điên cuồng hét lên, [ Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao cô lại có thể nói thẳng là đến hưởng phúc?! ]

[…Vì sao lại không thể? ]

Hạng Tinh đáng yêu nghiêng đầu, vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Các cô mang khăn quàng đỏ trên cổ nên phải ăn ngay nói thật nha.

Nếu không, nói dối thì phải nuốt một ngàn cây kim.

Sẽ giảm thọ.

Áp Áp đầu đầy hắc tuyến: [ Cô nói vậy, người ta có khả năng sẽ trực tiếp ném cô xuống núi. ]

[ Vậy ta phải nói gì đây? ]

Hạng Tinh có chút buồn rầu nhăn mày lại.

Cô thật sự đến hưởng phúc a.

[…Cô nói không được thì để tôi tới! ]

Áp Áp nói thầm, [ Lát nữa cô chỉ cần mấp máy môi là được. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!