Chương 33: Bánh bao nhỏ ngọt ngào của đại lão (33)

Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)

Sau khi Lục Thiệu Khiêm bàn giao công việc sắp tới của công ty xong, liền khởi hành rời đi.

Hạng Tinh đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự đã thành Sơn Đại Vương, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, tất cả người làm Lục gia đều nghe cô sai bảo, muốn làm sao thì làm.

Thế cho nên mỗi ngày Áp Áp đều hâm mộ mà phun tào cô thật sự · hưởng phúc thành công.

Tuy rằng, Lục Thiệu Khiêm một ngày ba lần điện thoại ân cần thăm hỏi đều đến đúng giờ.

Cũng sẽ an ủi cô trong ống nghe, còn sẽ chụp các loại ảnh chụp xứ tuyết* cho cô, để cô nhìn cho đã mắt.

[* Tuyết quốc (): chỉ nơi/ một vùng có nhiều tuyết. Xứ Tuyết cũng là tên một cuốn sách của tác giả Nhật Bản.]

Nhưng mà.

Cô lại dần dần mà cảm thấy bản thân có chút cười không nổi.

Mỗi buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh không có người làm người tham luyến ấm áp, cũng không có một câu "Buổi sáng an lành" làm say lòng người kia.

Chỉ có thảm điện tử khí trầm trầm, và bài chuông báo ồn ào của Áp Áp.

Bàn ăn to như vậy, cũng chỉ còn lại cô một người ngồi một mình, một mình đối mặt với một bàn sơn hào hải vị.

Phân chia cũng phân chia không hết.

Rốt cuộc, Hạng Tinh thở dài sâu kín.

Đây, chính là hư không tịch mịch lạnh lẽo trong truyền thuyết sao?

Thật kỳ quái.

Lúc trước khi chưa đến hưởng phúc, cô cũng sinh hoạt một mình, mỗi ngày trải qua cuộc sống đếm đá cũng sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo.

Nhưng vì sao sau khi gặp được Lục Thiệu Khiêm, thế nhưng cô bắt đầu dần dần cảm thấy nghĩ mà sợ những ngày kia.

Tựa như bây giờ vậy.

Không biết trôi qua bao lâu.

Ngày nọ, Hạng Tinh ngồi ở trên sân thượng, ăn bánh kem pudding caramel cô thích nhất.

Giống như ngày thường mà cầm cái nĩa nhỏ, chia bánh kem thành những miếng nhỏ tinh tế.

Nhưng hôm nay, lại có chút không thích hợp.

Không biết vì sao, mỗi lần cô hạ nĩa, bánh đều bị cắt ra hình dạng hoặc là méo mó, hoặc là, phôi bánh kem trực tiếp vỡ vụn, vỡ một dĩa làm chấn động tâm can.

Ngay cả tay cô cầm nĩa, cũng run nhè nhẹ.

"Loảng xoảng!"

Cô gái có chút bực bội mà ném nĩa xuống, rũ xuống đôi mắt ướt át.

Đột nhiên phát hiện, tim mình đập thật nhanh, mí mắt cũng giật giật.

Cô thoáng lung lay một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!