Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
"Ngủ không được, thì tới đây một chút, được không?"
Giọng nói của nam nhân trầm xuống, trong bóng đêm yên tĩnh, làm cô cảm thấy dị thường an tâm.
Hạng Tinh nghĩ nghĩ, cuối cùng là thẳng người, cẩn thận bò ra từ trong bánh bao cuộn lớn.
Bò đến trong tối tăm kia, được cánh tay hơi hơi mở một bộ chăn đệm khác.
Rất nhanh, đã bò vào một mảnh ôm ấp thoải mái ấm áp.
Nhưng mà, trong nháy mắt chạm vào cô, Lục Thiệu Khiêm lại nhanh chóng cứng đờ một chút.
Trời.
Sao cô có thể lạnh lẽo như vậy.
Trong lòng nam nhân lập tức nổi lên nồng đậm thương tiếc, không khỏi mở rộng hai tay, ôm chặt tiểu gia hỏa lại.
Cằm hơi để ở trên đầu nhỏ mềm mượt kia, đau lòng mà vuốt ve, "Rất lạnh sao?"
"Không, không có."
Cô gái tìm tư thế thoải mái, nhẹ nhàng đáp lời.
Tuy rằng vẫn có chút lạnh, nhưng hiện tại cô thật sự giống như nằm bên cạnh lò sưởi lớn, đang dần dần ấm áp lên.
Có lẽ là, rất nhanh sẽ tốt.
Một đoạn thời gian ngắn lạnh lẽo này, tự nhiên không cần nói cho anh biết.
Ừm.
Hạng Tinh đang nghĩ ngợi, lại chợt thấy cánh tay ấm áp kia đột nhiên động động.
Sau đó, đột nhiên nâng lên, nhẹ nhàng mà bắn cái ót của cô một chút.
"Lại nói dối."
Nam nhân cưng chiều mà hơi giận, tiếp tục ôm ấp thật chặt.
Thẳng đến tay chân lạnh lẽo đều được hắn hoàn toàn che lại, cũng còn cảm thấy chưa đủ.
Nếu có thể, hắn hận không thể xoa cô vào trong cốt nhục của mình.
Nhưng mà cũng may, che một hồi như vậy, cô gái trong ngực lại xem như dần dần an tĩnh trở lại, không hề run rẩy.
Hô hấp cũng dần dần vững vàng.
Lục Thiệu Khiêm thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Nhớ tới phòng cho khách bên cạnh lạnh như băng kia, nam nhân đột nhiên cau mày kiếm lại.
"Những ngày này em ngủ một mình, có phải rất lạnh hay không?"
"A…"
Hạng Tinh lắc lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!