Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
"Đồ ngốc, tôi cũng sẽ không trách cô."
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ mà cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ đang run run kia.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay bao phủ mà truyền đến, mới làm cô gái dần dần yên tâm lại.
Thẳng đến khi tần suất hô hấp của cô cũng dần dần vững vàng, nam nhân mới buông tay cô ra.
Xoay người sang chỗ khác, lấy khung ảnh kia xuống.
"Bọn họ là chiến hữu, là huynh đệ tốt nhất thân thiết nhất đời này của tôi."
Lục Thiệu Khiêm nói xong, trong đáy mắt sâu như đầm nước đen kia thoáng chốc xẹt qua một chút vẻ ảm đạm.
Giọng nói hơi trầm xuống, giống như cảm khái, lại giống như bất đắc dĩ, "Đáng tiếc, bọn họ đã không còn nữa."
Giọng nói rơi xuống, Hạng Tinh chợt thấy bên tai truyền đến một chút âm thanh nghiến răng kiềm nén.
Cô dại ra, không khỏi ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy ngón tay khớp xương rõ ràng kia của nam nhân, đang gắt gao mà nắm chặt khung ảnh loang lổ vài phần, âm thanh kia hiển nhiên cũng là bị hắn nặn ra.
Đáy mắt ảm đạm, cũng bị một tia tức giận lặng yên thay thế.
Cảm giác được hơi thở của anh không thích hợp, Hạng Tinh nhăn mày đẹp lại, nghĩ nghĩ.
Không khỏi cũng học hành động vừa rồi của anh, vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng đè lại ngón tay thon dài còn đang dùng sức kia.
Quả nhiên, nam nhân nhíu mày lại, trong nháy mắt buông ra.
Đáy mắt hơi hoảng, cuối cùng là tươi cười rạng rỡ, đặt khung ảnh xuống.
Lại lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, đáy mắt quay về vẻ nhu hòa, "Xin lỗi, dọa đến cô."
"A."
Hạng Tinh lắc lắc đầu.
Cô dừng một lát, mắt hạnh ướt mềm mờ mịt chợt chớp chớp, ngay sau đó nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào Lục Thiệu Khiêm.
Khóe môi như cánh hoa cong lên một độ cong liễm diễm ngọt ngào, đáy mắt sáng trong, ngữ điệu chắc chắn, "Thiệu Khiêm, nếu anh không ngại mà nói, tôi cũng có thể là huynh đệ của anh."
Cô nói xong, bỗng rút tay nhỏ ra, nghiêm trang mà vạch ngón tay non nớt, "Như là leo núi, đánh quyền, uống rượu nói chuyện phiếm gì đó…tôi đều có thể…"
"Được rồi, dừng lại."
Lo lắng cô lại nói ra một phen hình thức huynh đệ tốt ở chung, Lục Thiệu Khiêm không khỏi vươn tay, ấn cái đầu nhỏ nghĩ loạn không giới hạn kia.
Cô gái nhỏ lúc này mới như là bị ấn xuống chốt mở gì đó, ngừng nói lại.
Lại vẫn mê hoặc mà nhìn anh.
Cô…không có nói sai cái gì đi.
Cô xác thật có thể nha.
Nam nhân nghĩ nghĩ, chợt đi tới trước cửa sổ thư phòng kia được bố trí thành sân thượng nhỏ lồi ra chuyên dùng để nghỉ ngơi, ngồi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!