Chương 34: (Vô Đề)

Chỉ còn ba ngày nữa là tận thế bùng nổ. Cuộc sống trước tận thế vẫn đơn giản và bình yên. Lâm Thập Tam và Lê Đàn cùng học chung một trường. Kiến thức võ học của họ chỉ mới học được chút căn bản, nhưng những chuyện ở võ quán thì họ khá rõ.

Việc Vũ Phong Thích hay gây sự không phải là lần đầu họ nghe nói. 013 gật đầu, nhắc lại một câu trong tiểu thuyết:

"Vũ Phong Thích chẳng qua là ỷ vào vũ khí roi chín khúc của mình thôi, thắng cũng không vẻ vang gì. Anh hai đừng để bụng."

Sau đó, Lê Đàn thành thật buông tay khỏi eo 013.

Họ ngồi xuống bàn ăn. Lâm Thập Tam giúp Lê Đàn xới cơm, rồi nói:

"Ba đi ăn cơm ở nhà bác Vương rồi, gọi điện thoại bảo chúng ta không cần đợi ba."

Nghe vậy, trong đầu Lê Đàn hiện ra hình ảnh Lâm phụ biến thành tang thi. Cảnh tượng đó từng là cơn ác mộng ám ảnh nhân vật chính rất lâu, cho đến khi anh ta giết tang thi như ngóe, nhìn thấy xác chết cũng không còn chút gợn sóng nào.

Họ vừa ăn cơm theo cốt truyện, vừa trò chuyện trong đầu.

013:

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Lê Đàn:

"Giai đoạn đầu cứ đi theo cốt truyện là được."

Lê Đàn nhìn cuốn tiểu thuyết. Nhân vật chính Lạc Thương học cùng lớp với anh. Lát nữa đến trường là có thể gặp. Có lẽ bộ phận xuyên không muốn tạo điều kiện thuận lợi cho Lê Đàn bảo vệ nhân vật chính nên đã cho anh một thân phận không tệ

- em trai của Lạc Thương.

Việc hai người khác họ đã cho thấy có chút vấn đề. Nguyên bản cốt truyện họ tuy là anh em, nhưng cách sống chung lại chẳng khác nào kẻ thù có mối thù sâu nặng. Lê Đàn trước đây bị người ta bắt cóc rồi lạc mất cha mẹ ruột, sau đó được Lâm phụ nhận nuôi cũng không chịu khổ sở gì.

Hai năm trước, cuối cùng anh cũng nhận lại được cha mẹ ruột, có thêm một người anh trai ưu tú như Lạc Thương.

Theo lý thuyết, dù không thân thiết lắm thì sống chung bình thường cũng không khó, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, trước thái độ gần như lạnh nhạt của Lê Đàn, Lạc Thương cũng tỏ ra cực kỳ chán ghét người em trai đã mất rồi tìm lại được này.

Đương nhiên, Lê Đàn đã đọc trước cốt truyện nên sẽ không ngây ngô như thiết lập nhân vật, chỉ là phải giả vờ không biết thôi.

Đến trường, Lê Đàn và 013 tách nhau ra đi về lớp.

Lê Đàn nhét cặp xuống gầm bàn, hai tay rất tự nhiên đặt lên bàn, chuẩn bị tư thế ngủ thoải mái nhất. Anh nghiêng đầu, hai mắt khép hờ, cả người dưới ánh nắng giống như một con mèo lười biếng đang tận hưởng hơi ấm.

Rất nhanh, Lê Đàn nhìn thấy Lạc Thương bước vào lớp. Vừa vào, các bạn học đã sôi nổi chào hỏi cậu ta. Lạc Thương ở lớp rất được hoan nghênh, khiến những người khác cho rằng nếu thân thiết với Lê Đàn sẽ bị nhóm của Lạc Thương cô lập.

Họ theo bản năng xa lánh Lê Đàn, dần dần Lê Đàn trở thành người bị ghét nhất lớp, hoàn toàn trái ngược với sự đối đãi mà Lạc Thương nhận được.

Lê Đàn đương nhiên không quan tâm, nhưng tiểu thuyết ở đoạn này đặc biệt nhấn mạnh tâm trạng bất mãn và căm hận của anh, nên anh chỉ có thể cố gắng lộ ra vẻ thống khổ và căm ghét.

Trần Hàn Vũ ban đầu đi cùng Lạc Thương vào phòng học. Vô tình, cậu ta nhìn thấy Lê Đàn ngồi ở chỗ gần cửa sổ với vẻ mặt khó coi, cùng ánh mắt đáng sợ đang gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thương.

Cậu ta là bạn thân của Lạc Thương, nên hiểu rõ mối quan hệ giữa hai anh em họ. Cậu ta rất hy vọng họ có thể sống hòa thuận. Nếu Lạc Thương thấy Lê Đàn trừng mắt mình như vậy, có lẽ sẽ càng thêm hiểu lầm. Cậu ta nhíu mày, khi đi ngang qua đã thay đổi vẻ mặt quan tâm hỏi:

"Cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu tệ lắm, có chỗ nào không khỏe à?"

Lê Đàn cúi đầu, rất nhanh lại ngẩng lên, vẻ mặt khôi phục bình thường, như thể ánh mắt đáng sợ kia chỉ là ảo giác của Trần Hàn Vũ.

Đối diện với bạn thân của anh trai mình, anh lạnh nhạt trả lời: Tôi không sao.

Trần Hàn Vũ lại quan sát anh một hồi, rồi mỉm cười nói:

"Không sao là tốt rồi. Nếu có chuyện gì thì tìm lớp trưởng..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!