Chương 21: (Vô Đề)

Lê Đàn là một giáo hoàng, việc đọc ký ức của người khác đối với anh ta vô cùng dễ dàng. Từ ký ức của cô thị nữ bên cạnh Ưu Nhĩ, anh ta biết được rằng Ưu Nhĩ có thói quen uống rượu mỗi tối, đây là một cơ hội hạ độc vô cùng thuận tiện.

Dược tề mà anh ta chế tạo có khả năng khiến người uống vào chìm vào giấc ngủ sâu, và khi tỉnh lại sẽ nảy sinh tình yêu với người đầu tiên mà họ nhìn thấy. Theo lẽ thường, thị nữ sẽ là người đầu tiên bước vào phòng hầu hạ Ưu Nhĩ khi cậu ta tỉnh giấc.

Vì vậy, chỉ cần Ưu Nhĩ yêu cô thị nữ, sau đó anh ta ra tay gi3t chết cô ta, Ưu Nhĩ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hồi sinh người mình yêu.

Anh ta từng thử sử dụng loại dược tề này lên 013, nhưng đối phương hoàn toàn không bị dược khống chế, thậm chí sau đó anh ta còn bị khiển trách một trận vì hành động này.

Ai, thật thất vọng, Lê Đàn thầm than thở.

Đêm dần buông xuống, một thị nữ bưng bình rượu bước vào phòng Ưu Nhĩ. Như thường lệ, cô ta cúi đầu đặt bình rượu lên bàn rồi lặng lẽ lui ra.

Ưu Nhĩ thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta, đôi mắt cậu ta vẫn chăm chú dán vào cuốn sách đang cầm trên tay. Gần đây, cậu ta luôn tìm đến thư viện, đọc ngấu nghiến lịch sử Ma tộc qua các đời. Tình cờ, cậu ta tìm thấy cuốn sách cũ kỹ này ở một góc khuất, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mang về.

Sau khi đọc, cậu ta mới phát hiện nội dung bên trong có liên quan đến thuật hồi sinh.

Ưu Nhĩ lập tức nhớ đến La Bố và những người đồng đội đã ngã xuống. Nhưng rất nhanh, cậu ta lại tự chế giễu bản thân. Giờ đây cậu ta là một Ma tộc, là kẻ thù không đội trời chung của mọi kỵ sĩ.

Nếu La Bố và những người khác còn sống, có lẽ họ cũng sẽ nhìn cậu ta bằng ánh mắt thù hận như bao người khác.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Ưu Nhĩ vẫn không thể rời mắt khỏi những dòng chữ cổ xưa trong cuốn sách. Khi cậu nhìn thấy dòng chữ nói rằng nếu muốn hồi sinh một linh hồn mạnh mẽ, thì cần phải dâng hiến một linh hồn còn mạnh mẽ hơn, hình ảnh Lộ Dịch Tư đã chết hiện lên trong tâm trí cậu.

Hiện tại, cậu ta vẫn chưa đủ mạnh, ma lực hấp thụ từ Orseya vẫn chưa đủ để cậu ta xông thẳng vào Quang Minh Điện Đường, tự tay đâm chết tên giáo hoàng đáng nguyền rủa kia.

Nhưng nếu có thêm sức mạnh của Lộ Dịch Tư... Ưu Nhĩ cầm lấy bình rượu, dốc thẳng vào miệng. Cảm giác cay xé như nuốt lửa đốt cháy cổ họng, sau đó lan tỏa ra toàn bộ trái tim cậu, bùng cháy dữ dội.

Người đâu!

Ưu Nhĩ đột nhiên hô lớn, ra lệnh cho tên thị vệ vừa bước vào:

"Mang xác Lộ Dịch Tư đến đây!"

Cái này... Bọn thị vệ nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xác của Lộ Dịch Tư đã được an táng sâu trong hầm mộ, một nơi mà người bình thường không thể nào đặt chân vào được.

Đến khi ánh mắt lạnh băng của Ưu Nhĩ quét về phía họ, bọn họ mới hoảng loạn đáp: Tuân lệnh!

Sau khi bọn thị vệ vội vã rời khỏi phòng, Ưu Nhĩ đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến. Đôi mắt cậu lóe lên một tia đỏ sẫm quỷ dị, rồi từ từ nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

"Điện hạ Ưu Nhĩ, điện hạ Ưu Nhĩ?"

Ưu Nhĩ bị tiếng gọi khẽ đánh thức. Cậu mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô thị nữ thường ngày vẫn hầu hạ mình đang đứng bên cạnh.

Khác với vẻ mặt nhút nhát thường ngày, cô thị nữ dường như trở nên rạng rỡ lạ thường, đôi mắt long lanh như chứa cả bầu trời sao, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng khẽ hé mở, tựa như đang mời gọi một nụ hôn.

Ưu Nhĩ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như sấm rền. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của cậu nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp đến lạ kỳ. Bản thân cậu vốn đã sở hữu một vẻ đẹp khiến người khác phải ngước nhìn, nụ cười này càng khiến cô thị nữ đỏ mặt, bối rối cúi đầu.

Ưu Nhĩ đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống má cô thị nữ ra sau tai, giọng khẽ than như một lời âu yếm ngọt ngào trong đêm khuya tĩnh lặng: Tên em là gì?

Trong đôi mắt long lanh của cô thị nữ, chỉ còn in đậm hình ảnh khuôn mặt tuấn mỹ của Ưu Nhĩ. Cô ta như bị một ma lực vô hình mê hoặc, khẽ mở đôi môi đỏ mọng:

"Điện hạ, em tên là Marisa."

Ưu Nhĩ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo:

"Marisa? Ta nhớ rồi, em là người thứ hai."

Thứ hai cái gì? Marisa còn chưa kịp mở miệng hỏi, liền cảm thấy một cơn đau nhói buốt tận xương tủy ở cổ. Mọi âm thanh và ý thức của cô ta vĩnh viễn chìm vào bóng tối.

Ưu Nhĩ lạnh lùng bẻ gãy cổ Marisa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!