Chương 16: (Vô Đề)

Lê Đàn đột nhiên trợn mắt, không nói một lời, anh đứng dậy trực tiếp mở cửa lao đi ra ngoài. Những người còn lại trong phòng giam vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì, Vera sốt ruột chạy đến cửa lao, lo lắng hỏi:

"Lê, ngươi muốn đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm, đừng chạy loạn!"

"Ngươi làm sao ra ngoài được!" Một gã Ma tộc nam tử vừa bước chân vào phòng giam đã phát hiện ra Lê Đàn đang định rời đi. Hắn còn chưa kịp đến gần đã bị Lê Đàn nhẹ nhàng dùng một loại ma pháp vô hình giải quyết, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Lê Đàn quay đầu lại, khẽ cười với Vera đang kinh hãi nhìn mình:

"Ta muốn đi tìm bọn họ."

Vera đột nhiên cảm thấy một nỗi khủng hoảng bị bỏ rơi bao trùm lấy mình, cô trợn to mắt nhìn Lê Đàn đầy sợ hãi và bất an:

"Ngươi... ngươi có thể hay không..."

Không thể nga, Lê Đàn đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi, cắt ngang lời Vera, anh đồng thời cởi chiếc váy nữ trang đang mặc trên người, giọng nói cũng khôi phục lại giọng nam trầm thấp vốn có,

"Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Còn các ngươi có hai lựa chọn: thứ nhất, ở lại đây chờ Ma tộc đến tra tấn các ngươi. Thứ hai, thử phá cái phòng giam này, dùng bất kỳ đòn tấn công vô lực nào của các ngươi để phản kháng, có lẽ có thể ch·ết oanh liệt một chút."

Lê Đàn nói xong liền không chút do dự rời đi.

Vera đứng tại chỗ một hồi lâu, như thể đã hạ một quyết tâm lớn, cô mạnh mẽ mở cánh cửa lao. Hành động này của cô khiến những thiếu nữ khác nhao nhao lên tiếng khuyên can.

Vera! Đừng đi!

"Chúng ta làm sao có thể đối phó được với những Ma tộc tà ác đó!"

Vera miễn cưỡng cong khóe môi, giọng cô run rẩy nhưng lại kiên định:

"Ta biết... nhưng ta không muốn không làm gì cả mà ở đây chờ đợi cái chết. Ta nguyện dùng hết sức lực của mình để nghênh đón cái ch·ết."

"Các ngươi... có nguyện ý cùng ta không?" Vera nuốt khan một ngụm nước bọt, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, ánh mắt thậm chí còn mang theo một tia hy vọng mong manh.

Nhưng những thiếu nữ khác chỉ co rúm người lại thành một đoàn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Vera nữa. Nỗi sợ hãi đã hoàn toàn đánh bại chút dũng khí ít ỏi còn sót lại trong họ.

Thấy không một ai đáp lại lời mình, Vera thất vọng xoay người. Vừa nhấc chân định bước đi, cô liền vướng phải một vật gì đó dưới sàn. Cúi đầu nhìn xuống, cô phát hiện đó là một mảnh vải lụa màu vàng nhạt.

Nhặt lên mở ra, Vera kinh ngạc thấy bên trong còn gói một con dao găm sắc bén, mà trên mảnh vải vàng lại được vẽ một bản đồ chi tiết của tòa lâu đài, thậm chí còn vẽ rõ cả đường trốn.

"Thử phá cái phòng giam này..." Vera lẩm bẩm một mình, cô nắm chặt con dao găm trong tay, ánh mắt kiên định hướng thẳng ra phía cửa lao, mặc cho tiếng gọi đầy lo lắng của những người từng là đồng bọn vang vọng phía sau, không còn quay đầu lại nhìn lấy một cái.

Lộ Dịch Tư đứng trước một trận pháp phức tạp, miệng không ngừng ngâm xướng những chú ngữ cổ xưa. Cuồng phong gào thét thổi tung mái tóc đen và vạt áo hắn bay loạn xạ.

Những đám mây đen kịt từ bốn phương tám hướng tụ tập lại trên đỉnh đầu hắn, ấp ủ một hơi thở bất an và tà ác.

013 và Ưu Nhĩ vừa chạy tới tầng cao nhất của lâu đài thì chứng kiến đúng cảnh tượng này. 013 khẽ nhắm mắt cảm thụ một chút luồng ma lực hắc ám đang cuộn trào, rồi trầm giọng nói:

"Hắn đang triệu hồi một ma vật cực kỳ cường đại. Chúng ta cần phải đánh gãy hắn ngâm xướng ngay lập tức."

Đôi mắt xanh thẳm của Ưu Nhĩ trong bóng tối càng thêm sâu thẳm và tĩnh lặng. Cậu khẽ gật đầu, nhanh chóng quan sát xung quanh, phát hiện không ít ma nhân đang canh gác cẩn mật.

Cậu trầm giọng nói:

"Để tôi dẫn dụ những kẻ này đi."

013 còn chưa kịp suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này, thì đột nhiên hình thái ngụy trang Ma tộc của cả hai người đồng loạt biến mất.

Sức mạnh quang minh thuần khiết vốn có trong cơ thể họ lập tức khiến họ bại lộ hoàn toàn trước mặt tất cả những ma nhân đang có mặt.

Là địch nhân!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!