013 quả thực chỉ là một chiếc điều hòa di động cao cấp, cần mẫn giải phóng ma pháp thuộc tính băng của mình. Lê Đàn chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu và mát mẻ, nụ cười trên khuôn mặt anh càng thêm hòa ái và thân thiện.
Trong mắt những người khác, hành động của 013 không khác gì một màn thị uy sức mạnh. Quả nhiên, kỵ sĩ Thập Tam tuy rằng có vẻ không mấy hòa thuận với Giáo Hoàng đại nhân, nhưng chắc chắn cũng không hề mong muốn có kẻ nào đó dám mơ ước cướp lấy vị trí Thánh Kỵ Sĩ duy nhất của hắn.
Giáo hoàng có thể có vô số kỵ sĩ phục tùng dưới trướng, nhưng Thánh Kỵ Sĩ, người đã nhận được sự chúc phúc đặc biệt của giáo hoàng, thì chỉ có thể có một. Hơn nữa, Thánh Kỵ Sĩ còn có thể sở hữu sức mạnh quang minh cường đại hơn người.
Chính vì vậy, Thánh Kỵ Sĩ của các đời giáo hoàng đều là những người mạnh mẽ nhất, đủ khả năng gánh vác trọng trách bảo vệ.
Lê Đàn ôn hòa cất tiếng:
"Gần đây ở thôn Tư Đặc liên tục xảy ra những vụ mất tích thiếu nữ kỳ lạ. Ta hy vọng các ngươi, những kỵ sĩ tinh nhuệ của Điện Quang Minh, hãy nhanh chóng đến đó điều tra rõ nguyên nhân."
"Tuân mệnh, Giáo Hoàng đại nhân!"
Đoàn kỵ sĩ đồng loạt cúi đầu hành lễ, giọng nói vang vọng đầy kính cẩn.
Lê Đàn cuối cùng khẽ liếc nhìn Ưu Nhĩ vẫn đang cúi đầu, không rõ vẻ mặt. Sau đó, anh trực tiếp dẫn theo đoàn kỵ sĩ tùy tùng hùng hậu phía sau rời đi.
Ngay khi bóng dáng Lê Đàn khuất sau cánh cổng, đám kỵ sĩ trẻ tuổi mới dám thở phào nhẹ nhõm. La Bố, người bạn thân thiết của Ưu Nhĩ, tiến lên vỗ nhẹ vai cậu, nhỏ giọng nói:
"Tôi thấy Giáo Hoàng đại nhân vừa đi vừa nhìn cậu đấy."
Thật sao?
Ưu Nhĩ khẽ cười, nụ cười có chút miễn cưỡng. Hiển nhiên, sự cường đại mà Thập Tam vừa thể hiện đã khiến cậu cảm thấy nhục nhã và tự ti,
"Nhưng tôi đã không còn khả năng trở thành Thánh Kỵ Sĩ của Giáo Hoàng đại nhân nữa rồi."
La Bố không đành lòng nhìn bạn mình ủ rũ như vậy, cậu xoa đầu Ưu Nhĩ an ủi:
"Ai bảo cậu như thế? Thánh Kỵ Sĩ đều là những người tài giỏi nhất mới có thể đảm đương vị trí đó. Chỉ cần cậu mạnh mẽ hơn, Giáo Hoàng đại nhân nhất định sẽ nhận ra thôi."
Ưu Nhĩ ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ trên cao. Ánh nắng nóng rát và chói mắt, nhưng cậu vẫn khao khát muốn đến gần, muốn nhìn xem đó rốt cuộc là ngọn lửa thiêu đốt hay ánh sáng ấm áp.
Cậu nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt kiên định:
"Tôi nhất định sẽ mạnh lên."
Chỉ số Linh Hồn của Ưu Nhĩ: 25.
013 đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Lê Đàn từ thế giới trước. Trở lại điện phủ, hắn trực tiếp chất vấn Lê Đàn đang dựa người một cách tùy tiện trên ngai vàng:
"Vụ việc ở thôn Tư Đặc là do anh làm?"
013 tuy rằng có khả năng xuyên thấu hư vô, nhìn thấy mọi ngóc ngách của thế giới, nhưng khi ở hình thức nhân cách hóa, năng lực này đã bị hạn chế đáng kể. Ngoại trừ việc có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của ký chủ, hắn và Lê Đàn không khác gì nhau.
Chính vì vậy, hắn cũng không mấy thích thú với việc tồn tại dưới hình thức nhân cách hóa này.
Lê Đàn lười biếng đáp:
"Ngươi không cần mỗi lần xảy ra chuyện không hay gì đó đều cảm thấy ta là người đứng sau chủ mưu. Phải biết rằng thế giới này trừ nhân vật chính ra, còn có cả nhân vật phản diện."
Nhắc đến điểm này, 013 ngược lại nhớ đến nhân vật phản diện chủ chốt của thế giới này, Lộ Dịch Tư.
Lộ Dịch Tư là con trai của Thánh nữ hắc ám và Ma Vương trước khi bà gặp gỡ vị giáo hoàng tiền nhiệm. Theo một nghĩa nào đó, nhân vật phản diện và nhân vật chính vẫn là anh em cùng mẹ khác cha.
Lộ Dịch Tư vốn sở hữu năng lượng hắc ám thuần túy, giai đoạn đầu hắn ngược đãi nhân vật chính cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đến hậu kỳ khi nhân vật chính khai thông được cả hai hệ lực lượng quang minh và hắc ám, Lộ Dịch Tư cũng hoàn thành vai trò phản diện của mình và nhận lấy kết cục bi thảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!