Vân Xu bây giờ ra ngoài đã khác trước, không còn che chắn kín mít nữa, thường chỉ đeo kính râm và khẩu trang thôi.
Trì Châu thấy vậy thì rất hài lòng.
Quý Thừa Tu tìm được bác sĩ tâm lý quả thật rất giỏi. Vân Xu nhờ bác sĩ giúp đỡ mà đã có chuyển biến tốt, chịu giao tiếp với người ngoài hơn, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn trước. Chỉ có một điều không ổn…
Bạn thân của anh ngày nào cũng kiếm cớ gặp Vân Xu!
Trì Châu hận không thể treo một tấm bảng trước cửa công ty:
"Cấm Quý Thừa Tu mặt dày mon men lại gần!"
Chiếc bút máy đẹp đẽ, đắt tiền vạch một chữ ký sắc sảo dưới góc phải hợp đồng. Trì Châu day day sống mũi, xoa dịu đôi mắt mỏi mệt. Anh ngẩng lên nhìn, Vân Xu đang ngồi trên sô pha bấm điện thoại.
Chiếc sô pha da màu nâu cứng nhắc trong phòng làm việc đã được thay bằng chiếc sô pha vải bố mềm mại, tươi sáng.
Tuy không hợp với phong cách chung của văn phòng, nhưng Vân Xu thích là được.
Xu Xu. Trì Châu rời bàn làm việc, ngồi xuống cạnh em gái: Em đang xem gì đấy?
Vân Xu giơ chiếc điện thoại lên, trên mặt còn thoáng nét cười:
"Em đang xem lại chương trình tạp kỹ hôm thứ Bảy. Mấy người này hài hước quá!"
Trì Châu liếc qua màn hình.
Các nghệ sĩ đang làm trò
"gà vàng đứng một chân" rất buồn cười sao? Thôi thì lần sau anh sẽ xem cùng em gái vậy.
"Anh có chuyện muốn hỏi em."
Trì Châu hiếm khi do dự như vậy.
Vân Xu nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ thân mật: Chuyện gì ạ?
"Xu Xu, em cũng biết là trước khi đến thành phố B, anh đã định đưa em về Trì gia. Nhưng sau đó vì nhiều lý do, chuyện về Trì gia cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài đến tận bây giờ. Mấy hôm trước, có vài chuyện khiến anh nhận ra mình đã quá tự quyết, chưa từng hỏi ý kiến của em."
Xu Xu. Trì Châu trịnh trọng hỏi lại lần nữa:
"Em có muốn về Trì gia không?"
Vân Xu ngẩn người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trì Châu. Cô hiếm khi né tránh ánh mắt của anh, không biết phải trả lời thế nào.
Cô không thể cho Trì Châu câu trả lời anh muốn, cũng không muốn rời xa anh. Cuối cùng, cô chỉ im lặng.
Trì Châu đoán trước được phản ứng này của em gái. Anh vẫn luôn để ý thấy Vân Xu né tránh nhắc đến Trì gia.
"Không sao đâu, cứ nói cho anh biết ý nghĩ thật lòng của em. Dù em quyết định thế nào, anh vẫn luôn là anh trai của em."
Ánh mắt anh dịu dàng, tràn ngập yêu thương và chiều chuộng em gái, không hề giả dối.
Vân Xu cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, lặp lại động tác đó, như thể đang thử nghiệm điều gì. Hành động nhỏ bé của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cuối cùng, cô khẽ nói:
"Em không muốn về Trì gia, đó không phải nhà của em."
Như sợ Trì Châu hiểu lầm, cô vội vàng nói thêm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!