Chương 49: (Vô Đề)

Tiêu An toát một đầu mồ hôi hột, hít một hơi thật sâu, đây là công việc, là công việc, vì lợi ích nhân dân, vì tất cả, hướng về…

Nhưng hướng… Không được a!

Phù Gia mở cửa, thấy Tiêu An đứng ở cửa loay hoay, đành kéo hắn vào phòng: "Anh đứng bên ngoài xoay gì mà xoay dữ vậy?"

Tiêu An loạng choạng bị kéo vào phòng, cơ bắp cả người căng chặt: "Không có gì?"

Phù Gia hỏi: "Anh tắm chưa?

"Tiêu An:… Đây là muốn bắt đầu rồi hả? Phản ứng cơ thể Tiêu An nói cho hắn biết, bây giờ hắn phải chạy ngay đi, nhưng hắn cố gắng đè nén lại. Tiêu An:"Tắm rồi."

Phù Gia "ồ" một tiếng, nằm xuống giường, vỗ vỗ vị trí kế bên: "Come on baby.

"(bản dịch là: tới đây ngủ đi. Mình đổi xíu). Tiêu An máy móc bước từng bước đến giường, hắn cảm thấy mình đang thí thân nuôi hổ(1). Trên giường là một con mãnh thú, biết nó nguy hiểm nhưng vẫn phải bước qua. Tiêu An đấu tranh ở giây phút cuối:"Chẳng lẽ cô không thấy chúng ta tiến triển nhanh quá sao?"

Hắn không biết phải làm chuyện đó với người phụ nữ nguy hiểm này như nào nữa, hắn hồi hộp đến không biết phải làm sao.

"Nhanh gì mà nhanh chứ."

Phù Gia vươn tay kéo, Tiêu An bị Phù Gia túm ngã lên giường, trong chớp mắt, hơi thở nguy hiểm bao trùm khắp người.

Trong đầu hắn không ngừng kêu gào, chạy trốn đi, chạy nhanh, chạy ngay đi!

Phù Gia ôm cổ Tiêu An, vùi đầu vào hõm cổ, gác chân lên người hắn.

Hơi nóng từ người Tiêu An không ngừng tản ra, truyền đến cơ thể Phù Gia.

Thật thoải mái, thật ấm áp a, quá tuyệt vời, giống như đang ngâm mình trong bể hơi ấm vậy.

Người bệnh luôn sợ lạnh.

Nhất là người có thận yếu.

Tiêu An chẳng khác gì bị bạch tuộc quấn sít sao, cảm thấy thật ngột ngạt, cổ họng bị khóa chặt, thật muốn bóp nát đầu cô ta mà.

Hô hấp đối phương phả lên cổ, khiến cổ Tiêu An nổi hết da gà, y như hơi thở của ác long.

Tiêu An cực kỳ cứng nhắc, đầu óc hỗn độn, bất động thanh sắc, tùy ý để Phù Gia làm gì thì làm. Hắn cảm giác mình bị cái đuôi của ác long quấn quanh, có trốn cũng trốn không thoát.

Người phụ nữ này…

Tiêu An cố gắng khiến mình tỉnh táo, cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn bên cạnh, kèm theo tiếng ngáy khẽ…

Tiêu An:…

Cô ta ngủ rồi???

Mới thế đã ngủ?

Cái này…

Chuyện gì cũng chưa làm hết. Vậy mà trước đó hắn lo lắng không yên, xây dựng tâm lý nhiều như vậy.

Đều là không công sao?

Dần dần Tiêu An thả lỏng xuống, trong không gian yên tĩnh, trái tim đập bụp bụp bụp.

Tiểu tâm can bị dọa sợ a.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!