Nam Nhiễm ngồi dưới đất.
Vị mẹ kế này đột nhiên xông tới, lúc nhìn thấy Nam Nhiễm, lập tức chạy về phía cô.
Thanh âm nghẹn ngào.
"Tiểu Nhiễm, con chịu khổ rồi."
Nói xong, liền định ôm Nam Nhiễm vào lòng.
Nam Nhiễm thò tay, lập tức ấn vào đầu mệ kế định đang kề lại.
Không biết có phải do sức của Nam Nhiễm quá lớn, hay là sức lực của mẹ kế quả nhỏ.
Mà sau khi bị Nam Nhiễm làm vậy, bịch một tiếng, mẹ kế đột nhiên không kịp phòng ngừa liền ngã ngồi ra đất.
Búi tóc được búi chỉnh tề lập tức tản ra.
Mặt mẹ kế thoáng chốc đỏ bừng.
Sau đó, xanh đỏ đan xen, sắc mặt khó coi.
Bà ta dùng khóe mắt quét một vòng xung quanh phòng bệnh.
Xác nhận ngoại trừ Nam Nhiễm ra trong phòng không còn bất cứ ai.
Lúc này, mẹ kế mới chống mặt đất đứng dậy.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt đã khôi phục lại như thường.
Mẹ kế lau nước mắt nơi khóe mắt.
Da thịt trắng nõn, không chút nào nhìn ra được đây là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Bà ta ngồi xổm xuống, tiến lên đỡ Nam Nhiễm
"Tiểu Nhiễm, con không bị thương chứ?"
Lúc này, Nam Nhiễm không ngăn lại hành động của bà ta.
Để mặc cho bà ta đỡ cô đứng dậy.
Nam Nhiễm nghi hoặc
Sao mẹ lại tới?
Mẹ kế thở dài.
"Con bé Nam Đồng kia, mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà khóc, cũng không nói với mẹ chuyện con phát sốt nằm viện. Mẹ vừa mới biết được, lo lắng cho con, nên lập tức liền chạy đến."
Vừa nói, mẹ kế vừa duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Nam Nhiễm.
Tư thế thân mật.
Nam Nhiễm nghe xong, lại gần mẹ kế.
Sau đó ôm lấy bà ta.
Thân thể mẹ kế tức khắc liền cứng đờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!